Chờ đến khi hai phe Lý – Diệp rời đi hết rồi, hai huynh muội kia mới chậm chậm bước tới phía Hoàng Phủ Thiên đang ngồi.
Sau đó cúi gập người nói với hắn:
- Cảm tạ công tử ra tay giúp đỡ.
Thiếu niên này lúc nãy bị đánh tới thê thảm mà quật cường không kêu lên một tiếng còn tưởng hắn là tên câm, hóa ra là nén nỗi đau lại.
- Không phải ý của ta đâu, là mĩ lệ tiểu thư ngồi trong xe nhờ vả đó.
Hoàng Phủ Thiên càng gọi càng thuận miệng, sau cùng xưng hô với cô nương trong xe là tiểu thư luôn, không quên vuốt mông ngựa.
- Sau khi ăn Nguyên Huyết đan có đỡ hơn không.
- Quả thực hữu dụng, nguyên khí đã hồi phục lại, vết thương cũng không còn chảy máu nữa….
còn lại.
Thiếu niên ngập ngừng đưa lại bình đan cho Hoàng Phủ Thiên.
- Không cần, Nguyên Huyết đan này ta vẫn còn, các ngươi giữ lại dùng đi, tránh giữ ở chỗ ta lâu quá nó hết hạn sử dụng thì lãng phí lắm.
Hoàng Phủ Thiên khoắt tay nói, chỉ là cái cớ của hắn nghe thối lắm.
Lừa một đứa con nít vài tuổi cũng không được ý.
Hắn lại nói:
- Ngươi là đến Kiếm Trảm tông tham gia tuyển trọn à.
- Ừm!
- Một mình mang theo cô bé này xuyên qua hoang dã?
- Ừm!
Hoàng Phủ Thiên lắc đầu cảm thán, cười nói:
- Ngươi rất may mắn, không gặp phải yêu thú cường đại, hay kẻ xấu.
Nếu không thì với thực lực của ngươi này tuyệt đối không trốn thoát được.
Đến đám người của Trần Thập Nhất thực lực không tệ còn bị Hồng Vũ vây giết đoạt bảo, không thể không nói huynh muội này rất may mắn.
Nhưng nhìn vết thương, quần áo rách nát trên người hắn ta chắc trên đường đi chịu khổ nhiều, tay và chân trần bị mài rách chảy máu.
Trần thúc đưa ra một bộ sam y đưa tới người thiếu niên nói:
- Nếu muốn tham gia thì ít nhất cũng nên sạch sẽ một chút, tiểu huynh đệ thay bộ đồ này đi.
Thiếu niên do dự một chút, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Hắn thẳng thắng nhận đồ xoay người đi hướng cây to gần đó, rất nhanh tiếng nước vang lên.
Còn lại cô bé cột hai đuôi tóc núp trong giỏ tre, người không dơ chút nào, ăn mặc sạch sẽ.
Trần thúc cũng lấy ra một chút đồ ăn như bánh bao, thịt gì gì đó mới cô bé.
Lúc đầu cô bé còn có chút lưỡng lự nhưng bụng đói thắng lý trí liền đưa tay lên tiếp nhận, săn ngấu nghiến, đối với hai người tươi cười.
Đôi mắt trong veo như làn suối giống có ma lực kì lạ khiến bọn hắn cảm thấy mềm lòng.
- Đại ca ca, với thúc thúc thật tốt.
Đặc biệt là đại ca ca kiếm pháp giỏi lại đẹp trai, hay là ta giới thiệu siêu mỹ nữ cho đại ca ca trả ơn được không.
Hoàng Phủ Thiên trợn mắt nhìn tiểu nha đầu mới ba bốn tuổi này, gì vậy, còn biết mời trào luôn à.
Con nít trưởng thành sớm, tiểu quỷ đầu thai!
- Này, đừng nhìn ta như vậy, ta nghiêm túc.
Hì hì, đại ca ca ta có quen một siêu cấp mĩ nữ, nếu đại ca ca muốn ta có thể giới thiệu.
Cô bé nhìn Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc, quay đầu bĩu môi hướng cái bánh bao gặm thêm miếng, quệt mồm nói.
— QUẢNG CÁO —
- Rồi rồi, tiểu nha đầu muội còn cần thêm vài ba năm nữa rồi hẵng nói tiếp đi.
Ta không thích tiểu la ly đâu nhé.
Hoàng Phủ Thiên đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé khiến cô bé oa oa kêu to phản kháng, đáng yêu vô cùng.
Nói thật ra lúc trước Hoàng Phủ Thiên ra tay giúp một là gai mắt thiếu nữ hồng y kiêu căng, ngang ngược, hai là vì cô bé xinh xắn này, trước đây hắn phi thường quý trẻ con, nhìn thấy đối phương đến trẻ con mà cũng hạ thủ không nhịn được ra tay.
Có điều đối với việc thiếu niên gầy gò kia có thể được vào vòng trong này đúng là kinh ngạc rất nhiều.
Trong khi Hoàng Phủ Thiên và cô bé nói chuyện thì sau lưng vang tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thiếu niên gầy gò đã tắm rửa xong, mặc sam y của Hoàng Phủ Thiên chân trần vòng ra thân cây.
Hoàng Phủ Thiên liếc mắt nhìn sau đó ngây như phỗng.
Người thiếu niên gầy gò dáng vẻ thướt tha… đúng vậy là thướt tha.
Sợi tóc dính đầy bụi cỏ đồ bẩn giờ đen nhánh, ướt sũng mềm mại rũ xuống eo.
Giọt nước dính trên tóc lóng lánh phản chiếu năm màu sắc rực rỡ.
Gò má trắng như bạch ngọc hoàn mỹ nhất thế gian, tuy hơi gầy nhưng khó thể giấu đi vẻ đẹp khiến người ta kinh tâm động phách.
Bởi vì áo của Hoàng Phủ Thiên rộng hơn thân hình thiếu nữ nên cổ áo lộ ra da thịt ngọc, xương quai xanh tinh xảo không chút tỳ vết tựa ngọc thiên nhiên hình thành.
Sam y không thể giấu đi vết sẹo trên người, hai chân trần trắng lóa mắt, ngón chân tinh xảo rất đẹp.
Mắt cá chân và bắp chân đường cong đẹp đến nghẹt thở nhẹ đạp trên cỏ xanh mềm, đẹp như bức tranh không thuộc trần gian.
So với thiếu nữ hồng y thì thiếu niên này còn ăn đứt.
- Phi phi, Hoàng Phủ Thiên, ngươi thèm mĩ nữ tới điên rồi khồng sao? Hắn ta là con trai, hắn ta có kiếm đó.
Biết mình thất thố, Hoàng Phủ Thiên vội chuyển dời ánh mắt.
Trong lòng không tự mắng mình là cầm thú, đê tiện.
Đến nam nhân xinh đẹp cũng bị thu hút, ta không nhớ ta là con người như thế nha.
Ta là trai thẳng, thắng có thể đâm thủng trời.
- Đại ca ca, đại ca ca...
Cô bé tóc đuôi ngựa cười hì hì vươn ngón tay lắc trước mặt Hoàng Phủ Thiên bộ dáng ngây ngô nói:
- Đại ca ca nước miếng nhễu xuống đất kìa, có phải đói rồi không, muội trả huynh lại mấy cái bánh bao này.
- A!
Hoàng Phủ Thiên giật thót, vội đưa tay lau miệng, không có nước.
Mắt nhìn cô bé bộ dáng giảo hoạt khóe mắt cười kia trừng một cái.
Tiểu nha đầu, còn dám hố ta.
- Linh Nhi đừng nghịch ngợm, làm phiền người ta.
Thiếu niên đi tới ôm lấy, cô bé đang nghịch ngợm.
Quay ra Hoàng Phủ Thiên và Trần thúc nói:
- Cảm tạ các vị ra tay giúp đỡ, và tặng y phục.
- Nếu tiểu huynh đệ không ngại, thì đêm nay nghỉ ngơi ở đây, sáng sớm hôm sau chúng ta cùng lên đường.
Trần thúc nói.
- Cảm tạ tiền bối.
— QUẢNG CÁO —
Thế là bốn người một xe quây quần ở bên, Trần thúc ngồi chỉ bảo cho thiếu niên gầy gò đôi lời giống như lần đầu ông gặp Hoàng Phủ Thiên.
Còn nha đầu Linh Nhi thì dính Hoàng Phủ Thiên như sam, còn ngồi trên đùi hắn nũng nĩu.
Hắn cũng không kể mấy bộ cô tích như tấm cám cho nha đầu nghe, nha đầu này nghe xong nhiệt huyết vô cùng, càng nghe càng phấn khởi đến sau cùng cũng ngủ say trên lòng hắn, mơ hồ chảy cả nước bọt trong suốt.
Sau khi mặt trời bắt đầu mọc lên, thì người thiếu niên bế lấy cô bé trong lòng Hoàng Phủ Thiên, dịu dàng đặt vào rỏ tre có ý định rời đi.
Lần cuối cô cúi đầu với bọn họ nói:
- Cảm tạ các vị, Cổ Nguyệt sẽ ghi nhớ ân tình, nếu có cơ hội trả ơn, ta nhất định sẽ không từ chối.
Trần thúc vốn muốn nói thêm đôi lời.
Có điều đối phương đã quyết rằng không muốn làm phiền bọn họ thì cũng không thể cưỡng ép.
Đằng nào cũng còn một ngày đường, nơi này cũng an toàn hơn nhiều, chắc họ cũng sẽ bắt kịp.
Đôi bên bèo nước gặp nha, cũng xem như có duyên, giúp hai huynh một đáng thương đến đây cũng là người tốt rồi.
- Cổ Nguyệt sao?
Hoàng Phủ Thiên vân vê cằm, cái tên ngày dường như có chút quen thuộc.
Hắn không nhớ lắm, có lẽ đã từng nghe được ở đâu đó trong kiếp trước.
Đếm khi ánh trời chiếu sáng vạn vật cũng là thời điểm bọn Hoàng Phủ Thiên và Trần thúc lên trên đường tới Trảm Phá thành.
…..
Ba người họ không