Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, đột nhiên tốc độ chậm lại.
Khoảnh khắc này, trong mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ.
Xa xa có một điểm đen mờ mờ, cho tới khi ngày càng tiến gần mới nhận ra, điểm đen trong chốc lát đã biến thành một tòa thành lớn cao ngất hùng vĩ, quy mô so với Vân thành còn lớn gấp bốn gấp năm lần, giống như một cựu thú Man Hoang mở cái miệng lớn, nuốt gọn vô số xe ngựa và người đi đường vào trong khiến hắn nảy sinh một cảm giác áp bách hết sức mãnh liệt.
- Tiểu hữu, đây là Trảm Phá thành, là nơi tập chung của những người thông qua vòng tuyển trọn của Kiếm Trảm tông.
Quy mô của thành trì này đối với Kiếm Trảm tông cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Các thành trì lân cận xung quanh thời điểm này đều phục vụ một phục đích.
Là đích đến của các nhân vận khắp Bắc Hoang Châu đến Kiếm Trảm tông gia nhập.
Trần thúc đối với Hoàng Phủ Thiên tương đối ưa thích, nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn liền chủ động giải thích.
- Lớn!
Tường thành trăm dặm liên miên, cao nhất tới mấy chục thước, xa xa nhìn lại giống như một cơn rồng lớn nằm sấp, dường như sống lại bất cứ lúc nào vậy, vô cùng khí phách! Vân thành khởi điểm của hắn so ra vẫn còn kém chút đỉnh.
Vậy cũng được coi là thành nhỏ, thật tò mò không biết Kiếm Trảm tông rốt cuộc quy mô kinh thiên cỡ nào đây.
Trước đại môn, hơn mười thị vệ mang khải giáp, ánh mắt hung dữ dò xét những người tiến nhập vào trong thành.
Những người có lệnh bài đặc thù mới được thông qua, còn không thì đành phải đi ra môn khác.
Xe ngựa rất nhanh đi tới cửa thành, Trần thúc lấy ra một tấm lệnh bài, sau khi thị vệ tiếp nhận kiểm tra liền trả lại cho ông ấy và nói:
- Mỗi người chỉ được mang ít nhất là một thủ vệ, còn lại xin đi vào Nam môn để chờ đợi.
Ý là nói Hoàng Phủ Thiên hoặc Trần thúc tự động quay đầu ra Nam môn của thành đi.
Hoàng Phủ Thiên thấy vậy liền tâm động, lấy tấm lệnh bài mà trước đó bọn họ được phát ra cho thị vệ.
Đối phương tiếp nhận, cẩn thận kiểm tra sau đó trả lại Hoàng Phủ Thiên,
Một thị vệ thay ba người dắt ngựa, đưa bọn họ vào trong thành.
Xe ngựa rất nhanh tiến vào quận thành phồn hoa.
Trên đường đi, ngựa xe như nước, dòng người đông nghịt.
Lúc này Hoàng Phủ Thiên mới phát hiện, tùy tiện một thiếu niên trong quận thành này, phần lớn đều tấn chức Hoàng Nguyên sơ kì, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Nguyên hậu kì trong đó.
Trọng điểm là những người này tương đối trẻ, nhiều lắm là mười bảy mười tám tuổi, đặt ở Vân thành cũng coi như là thiên tài rồi.
Mà Vân thành, thì rất nhiều người trưởng thành vẫn là người bình thường còn chưa thể bước vào cánh cửa võ đạo.
Rất nhanh thị vệ dẫn họ tới một khách điếm sau đó nói gì đó với tiểu nhị, tiểu nhị liền niềm nở với bọn họ nói:
- Khách quan mời vào, đây là khách điểm dành riêng cho các vị.
Đây là do thành trì mở ra, bởi vì ít ngày này dùng để bố trí cho thiếu niên tham gia khảo hạch nhập môn, cho nên ra ra vào vào tất cả đều là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhỏ nhất thậm chí còn chưa đầy mười lăm!
- Các vị đến sớm hơn dự tính là một ngày, các vị ở đây sẽ là một ngày trước khi Kiếm Trảm tông thu môn.
Tiểu nhị cười giải thích một lèo chi tiết vô cùng.
Hoàng Phủ Thiên nhảy xuống xe ngựa trước, Trần thúc cũng ghé sát vào cửa xe nói:
- Tiểu thư, đã tới khách điếm rồi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây trước.
Vị tiểu thư trong xe khẽ mở cửa xe đi ra ngoài, một nữ nhân mặc váy dài màu trắng tuyệt trần chậm rãi bước ra từ đám người, ồn ào xung quanh chợt im bặt.
Toàn thể đám thanh thiếu niên kia như ngừng hô hấp, mắt nhìn về cùng một hướng.
Thiếu nữ tuổi có lẽ mười sáu mười bảy, trên khuôn mặt được che bởi lớp khăn lụa không nhìn rõ dung nhan bên dưới, có điều làn da trắng như bông tuyết mùa đông khiến người ta mê ly.
Tóc dài đen như mực, váy trắng làm nổi bật thiếu nữ tỏa sáng khiếp người.
Thiếu nữ áo trắng như bao phủ trong vầng sáng trắng, xinh đẹp tinh khiết đến không chân thật.
Đặc biệt là đôi mắt của thiếu nữ, giống như tòa băng sơn khiến người ta phải rùng mình vì lạnh lẽo.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên cũng sững người vì vị tiểu thư lần đầu tiên thấy mặt này, có điều sống hai kiếp người định lực vẫn có một chút.
Trong lòng nhẩm bảng cửu chương, cố gắng quay đầu rời đi, không thì nhân tâm hắn không yên lòng lắm.
Ánh mắt của hắn rất nhanh thu hồi.
Mỗi tội hắn cảm thấy người này có chút quen mắt, hay gặp ở đâu rồi.
Chắc không phải, khí chất tới mức này không lẽ hắn gặp rồi lí nào có thể quên được.
Trần thúc nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên bình thản khi tiểu thư xuất hiện liền đánh giá cao hắn hơn một bậc.
Vị tiểu thư kia trước ánh mắt kinh diễm của mọi người cũng đã quen, đến khi nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên thì đôi mắt như tòa núi băng lại hiện lên tia giật mình, giống như quen hắn.
Có điều rất nhanh ánh mắt rời đi.
Bước xuống dưới sự dìu của Trần thúc.
Đám thanh thiếu niên nhìn thấy vị tiểu thư khí thái như thế giống như lang sói muốn bổ nhào vào người cô nàng vậy.
- Hừ.
Trần thúc đương nhiên nhìn ra ý đồ của bọn chúng, thở ra một hơi, khí tức Huyền Nguyên cảnh tràn ra bao trùm không gian, làm đám loắt nhắt trong khách điếm vốn tràn ngập thèm thuồng vội co đầu rụt cổ lại.
Cũng đúng, hầu hết bọn họ đều là thiếu gia của một gia tộc tại các thành trì, gia tộc cùng lắm là có một tới hai Huyền Nguyên cảnh tọa trấn, hộ vệ cũng chỉ là Hoàn Nguyên.
Mà vị tiểu thư này lại có tới Huyền Nguyên cảnh làm đi theo, dù không phải là đại gia tộc cũng là viên ngọc quý được nâng niu, không có mắt trêu chọc là tìm chết.
Ánh mắt của bọn họ rất nhanh truyền tới Hoàng Phủ Thiên, đi cùng vị tiểu thư xinh đẹp như thế rốt cuộc hai người có quan hệ gì.
Trái lại, người bình tĩnh ở đây nhất là tiểu nhị, hắn thành thục lấy ra khóa phòng và dẫn dắt bọn họ lên trên tầng.
- Vậy Trần thúc và tiểu thư nghỉ ngơi.
Nhận được phòng rồi Hoàng Phủ Thiên đối với hai người kia ôm quyền nói.
- Vậy tiểu hữu nghỉ ngơi.
Cả ba người cùng tiến vào gian phòng bất đồng.
Hoàng Phủ Thiên tiến vào trong gian phòng nằm ườn trên giường một lúc, sau đó trong giới chỉ lấy ra một cái hộp lấy ra viên Dưỡng Tâm đan.
Đối với loại đan dược này hắn tương đối hiếu kì trước công dụng của nó.
Công hiệu của Dưỡng Tâm đan đó là khiến lúc võ giả tu luyện vũ kỹ, đạt được một loại cảnh giới chân chỉnh trong lòng không còn tạp niệm, cảnh giới vong ngã, thậm chỉ có thể sinh ra tinh ngộ và sinh linh cảm, đối với tình trạng tu luyện vũ kỹ, đột nhiên tăng mạnh!
Hoàng Phủ Thiên dùng hai ngón tay kẹp viên dược hoàn màu xanh Dưỡng Tâm Đan nằm ở trong hộp ngọc kia đưa vào miệng.
Đan dược vừa vào trong miệng, khiến hắn có cảm giác thơm, ngọt không kiêng nể chút nào lượn tại yết hầu, chảy vào trong bụng.
Linh đài trong sáng, vô nhân vô ngã!
Vạn vật không bận lòng! Dường như ngay cả hoàn cành xung quanh đều không liên quan đến mình!
Chỉ có, trong đầu thoáng hiện tâm pháp của Thiết Man Thể quyết! Giờ khắc này, đường bộ vốn không rõ mà không có manh mối, bắt đầu trở nên dần dần rõ rằng! Lóe sáng lên trong đầu Hoàng Phủ Thiên!
Hoàng Phủ Thiên như được hiểu ra, thúc đẩy tia nguyên khí kia trong cơ thể, chạy vào trong một số kinh mạch đặc thù liên tục công kích.
Cho tới khi hai canh giờ sau hiệu lực của Dưỡng Tâm đan tan đi Hoàng Phủ Thiên mới chậm rãi mở mắt ra.
Trong hai canh giờ vừa rồi hắn đã tu luyện Thiết Man Thể quyết tới cực hạn của tầng thứ nhất.
- Dưỡng Tâm đan và Yên Sở quyết dường như có chỗ tương đồng.
Hoàng Phủ Thiên lẩm bẩm nói:
- Yên Sở quyết giúp ta chìm vào thế giới huyền ảo của vũ kỹ có tính công kích hay di động.
Để ta có thể thôi diễn lại nó, đối phương càng thuần thục vũ kĩ, thì thôi diễn lại càng được nhanh hơn, nắm được nhiều hơn, quá trình sử dụng thuận lợi hơn.
Trái lại đối phương chỉ nắm vững da lông thì Yên Sở quyết cũng không phát huy quá nhiều tác dụng cho bản thân.
Còn đối với dạng vũ kỹ luyện thể, tăng cường man lực thì Yên Sở quyết trực tiếp không còn bất kì lợi thế gì để thôi diễn.
- Ngược lại Dưỡng Tâm đan lại có thể có tác dụng giúp người học tất cả các loại vũ kỹ rút ngắn lại thời gian tu luyện, đột phá được bình cảnh nhanh hơn nhiều.
Trong trường hợp ta muốn học vũ kỹ cấp cao nào đó có thể dùng Dưỡng Tâm đan tăng cường cảm tri.
Hoàng Phủ Thiên khoanh tay chợt lấy ra một viên