Hoàng Phủ Thiên khuôn mặt lúc nào cũng bày ra vẻ xu nịnh với đám Tuyết Mị làm cho đám người giảm sự cảnh giác với hắn xuống thấp.
Với cả đường đi đã có bốn kẻ thực lực đỉnh nhọn trong Hoàng Nguyên cảnh làm Hoàng Phủ Thiên vô cùng nhàn nhã.
Trong núi, có một đầu Thổ Viên cường đại có vẻ là lão đại của đám Thổ Mao Viên kia, thực lực đạt tới Tiểu Cực Vị đỉnh phong ma thú.
Tốc độ di chuyển phi thườn vượt cực hạn, không ngờ tên Quách Tề cách không một trảo, nguyên khí bùng nổ trực tiếp đem Thổ Viên lão đại kia đánh bay.
Chớp mắt Quách Tề đó thu hồi khoảng cách hai bên, tung ra một trảo đem đầu của Thổ Viên đánh bể như dưa hấu.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được đẳng cấp võ giả chênh lệch tới khủng bố.
Nếu Hoàng Phủ Thiên hắn đối đầu với Thổ Viên lão đại chắc chắn chỉ có nước chạy thế mà tên Quách Tề kia tùy tiện xuất chưởng lền trấn tay nó.
Tuyết Mị quay đầu lại hướng Hoàng Phủ thiên nụ cười ôn nhu vô hại nói:
- Quách đại ca Truy Hồn Trảo là Nhật cấp thượng phẩm.
Luận công kích tầm xa thì trong số tồn tại cũng là hiếm có, mà, Quách đại ca thiên phú dị bẩm đã xem môn vũ kỹ này luyện tới cảnh giới tùy xuất.
Đương nhiên sẽ lợi hại vô cùng.
Cái này nghe giống như nàng ta đang giải thích với Hoàng Phủ Thiên nhưng bản chất là vuốt mông tên Quách Tề kia thầm kín.
Bản lĩnh của nữ nhân này không phải không có, chỉ là không nằm trên phương diện tu luyện mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng cười nhạt, vũ kĩ Nhật cấp thượng phẩm đúng là vật tốt.
Đáng tiếc hắn trong tay còn sở hữu hai quấn Hư cấp vũ kĩ cơ.
Nói đi cũng phải nói lại như vậy mới thấy được cái nội tình của Kiếm Trảm tông là sâu bực nào, không phải môn phái tầm thường so ra.
Nghe được Tuyết Mị vỗ mông ngựa, tên Quách Tề như mở cờ trong bụng, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi lại cố giả trang ra dộ dáng phong đạm khinh vân rất là mắc ói.
Năm người tiếp tục di chuyển, đối với các ma thú bậc thấp đều bị bố người kia ngăn cản, Hoàng Phủ Thiên chỉ cần bám sát đám người đó là được.
Còn Tuyết Mị ở một bên vẫn tận lực vuốt mông ngựa đám ba người kia.
Từng cái giải thích cho Hoàng Phủ Thiên về các loại vũ kỹ đặc thù của bọn chúng.
Trừ tên Quách Tề tu luyện Nhật cấp thượng phẩm Truy Hồn Trảo ra thì hai tên còn lại đồng dạng cũng luyện Nhật cấp thượng phẩm.
Tên Ngọc Du sở hữu bộ kiếm pháp “Phong Ma Chưởng”.
Tên Vân Đằng sở hữu vũ kỹ gọi là “Xà Linh Trảm”
Mà Tuyết Mị am hiểu một môn Nhật cấp thượng phẩm thân pháp cùng với vũ kỹ công kích, gọi là Thanh Phong Nguyệt kiếm là Nhật cấp trung kỳ.
Hoàng Phủ Thiên trong nội tâm càng là khẳng định.
Đám người này nói tùy tiện nói với hắn nhất định là có ý định đem hắn diệt khẩu nên mới không hề cố kỵ đem các vũ kỹ tùy thân mà nói cho hắn nghe.
Có điều vừa vặn biết được cái này thì kế hoạch sau này sẽ dễ dàng hơn một chút.
Đám người đi suốt đêm.
Bên ngoài ngọn núi vừa rồi là khu vực gò đồi, chốc lát lại nghe thấy tiếng mành thú rống to kinh người.
Hoàng Phủ Thiên từ Tuyết Mị biết được khu vực này cũng tồn tại yêu thú cấp Trung Cực Vị.
Còn đám người Tuyết Mị hiển nhiên là thường xuyên đến đến khu vực này di chuyển, nên đối với lãnh địa yêu thú cường đạo liền nắm trong tay.
Bọn chúng mang theo Hoàng Phủ Thiên né đông quẹo tây, tránh xa sào huyệt của yêu thú cường đại.
Lúc hừng đông, mọi người lại dẫn Hoàng Phủ Thiên đi qua một khu ao đầm hiểm ác đáng sợ, họ đều là những người thuộc đường nên không hề xuất hiện nguy hiểm gỉ.
Đi suốt đêm, đến buổi trưa hôm sau, mọi người mới ngồi nghỉ ngơi.
Tuyết Mị hành vi phóng đãng, liếc mắt đưa tình với ba nam nhân, khi thì cười đến rung hết cả người, khi thì lim dim mắt nhìn bốn phía.
Hoàng Phủ Thiên cảm thấy không thoải mái liền cách xa bọn chúng một chút trong lòng suy tính.
- Đối với mình mà nói, tìm cách tránh né hai đám người kia để bọn chúng đánh tới lưỡng bại câu thương là tốt nhất.
Tuy nhiên theo lời của đám người kia, cả bọn dù hợp lực vây công sợ vẫn đấu không lại hai tên Anh Tâm và họ Bách kia, vì ậy mới làm liều mà lôi mình theo.
- Nếu bọn chúng bị hai tên kia liên thủ giết chết, vậy mình thì sao? Ta cùng đi với bọn chúng, sợ rằng cũng chỉ có đường chết.
Lẽ nào ta thật sự phải giúp bọn chúng đi giết đối phương? Nếu như công kích thành công, chắc chắn sẽ quay lại nhất định để giết chết ta.
Cục diện như thế này, làm thế nào để bảo toàn bản thân?
Hoàng Phủ Thiên cau mày, quyền chủ động dường như đều không ờ trong tay hắn.
Trong sự vây hãm của hai phe như thế, bản thân thực sự không thể an toàn rút lui!
Cái cảm giác như cá nằm trên thớt mặc cho kẻ khác làm thịt này thật khiến cho Hoàng Phủ Thiên nghẹn khuất khó chịu!
Hắn sẽ không phải người ngồi yên chờ chết, phó mặc cho số phận, có vắt nát óc cũng quyết phải tìm ra kế sách sống xót.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Phủ Thiên đảo qua, phát hiện phía sau chỗ mình ngồi có một gốc cây dây leo màu tím, kết ra một quả lớn như nắm tay.
Dây leo này, toàn thân độc một màu tím thần bí quỷ dị, ba phiến lá màu tím nâng đờ một quả màu tím đậm, bên ngoài thứ quả đó có những đường vân kỳ lạ.
Quả này óng ánh trong veo, không mùi không vị.
- A!
Hoàng Phủ Thiên nhíu mày nhặt nó lên xem xem.
- Ngươi làm cái gì đó.
Bên cạnh hắn xuất hiện ta một tiếng nói lạnh lùng.
Giọng nói này là tên Vân Đằng.
Hoàng Phủ Thiên áp chế sự lo lắng, nói với đối phương:
- Di chuyển một ngày trời bụng tôi có chút đói thấy hoa quả mọc liền muốn ngắn ăn, các vị có muốn ăn không, ở đây còn mấy quả đây.
Hắn còn giả bộ đưa lên miệng tính ăn.
- Ngu xuẩn, đây không phải hoa quả để ăn.
Nó là Mộc Ban quả một loại độc dược nếu ăn vào sẽ khiến Ban độc công tâm nhẹ thì rối loạn nguyên khí nặng thì biến thành phế nhân.
Vân Đằng nhíu mày đem Mộc Ban quả vứt đi, nói với Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên nghe xong tỏ ra giật mình, hoảng hốt nói:
- Vậy sao! Cảm ơn Vân Đằng cứu lại cái mạng nhỏ của tôi, lời nói không thể diễn ta hết được.
- Ở nơi này không phải Kiếm Trảm tông phải đề phòng.
Cầm lấy đi.
Vân Đằng ném cho