Trình Đan Đình nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Tổng giám đốc Giang, anh lại muốn làm gì?”
Giang Sách mỉm cười, không lập tức trả lời câu hỏi đó ngay mà hỏi sang một câu không liên quan.
“Trong công ty còn lá trà không?”
“Lá trà ư? Còn.”
“Cô đi lấy một ít tới đây, chuẩn bị thêm nước nóng nữa, sẵn sàng pha trà bất cứ lúc nào.”
“Anh có khách hả?”
“Tạm thời thì chưa, nhưng sẽ có ngay thôi.”
Anh vừa dứt lời, thư ký đã bước vào, thông báo: “Giám đốc Trình, tổng giám đốc Giang, ông chủ của Video Cơ Dị - Viên Hữu Xương muốn gặp hai người ạ.”
“Viên Hữu Xương? Anh ta đến đây làm gì?” Trình Đan Đình thấy hơi khó hiểu.
“Anh ta ư, anh ta là vị khách mà tôi đang đợi đấy.
Mời anh ta vào đi.” Giang Sách nói.
Một lúc sau, Viên Hữu Xương được mời vào phòng làm việc.
Lúc này trên khuôn mặt anh ta tràn ngập ý cười, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nụ cười đó hơi giả tạo, đằng sau vẻ tươi cười ấy là một sự chua xót và cay đắng.
“Uầy, tổng giám đốc Giang, giám đốc Trình, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Viên Hữu Xương chủ động tiến đến chào hỏi.
Vì chuyện lần trước mà Trình Đan Đình không muốn bắt chuyện với anh ta lắm nên cố ý bước tránh sang một bên.
Giang Sách lại tỏ ra rất bình tĩnh.
“Ông chủ Viên, cơn gió nào đưa anh đến đây vậy?”
“Khà khà, không có chuyện gì thì không thể đến đây gặp bạn cũ sao?”
Trình Đan Đình nghe mà buồn nôn.
Bạn cũ? Ai là bạn cũ của anh ta cơ? Đúng là tự dát vàng lên mặt mình.
Giang Sách xua tay, nói: “Không cần phải khách sáo đưa đẩy như vậy, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.”
Lúc này, cấp dưới của anh bưng trà đã được pha xong đặt lên bàn, Viên Hữu Xương cầm chén trà trong tay, cân nhắc xem nên mở lời thế nào.
“Tổng giám đốc Giang, lần này tới tôi muốn bàn bạc với anh về bộ webdrama “Định mệnh tới tô điểm cho em” đó, liệu bên anh có thể đồng ý cho bộ phim được đăng tải và phát sóng trên Video Cơ Dị của chúng tôi không?”
Anh ta vừa thốt ra câu này, Trình Đan Đình đã kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì.
Lần trước bọn họ tìm đến cửa xin anh ta, anh ta không thèm để tâm đến họ, toàn viện cớ này cớ nọ không đồng ý, sao hôm nay lại mặt dày đến đây đòi được chiếu phim trên nền tảng của mình chứ?
Khóe miệng Giang Sách hơi nhếch lên, cố ý nói: “Không phải lần trước chúng ta đã nói rồi sao, tôi không ham vị trí đề xuất nằm phía dưới đâu.”
“No! Anh hiểu lầm rồi tổng giám đốc Giang.” Viên Hữu Xương vội vàng nói: “Không phải là vị trí đề xuất thấp mà bộ phim của các anh sẽ được đặt ở vị trí đề xuất trên trang chủ, ở ngay vị trí trung tâm, ngay vị trí truy cập vào luôn!”
Trần Đan Đình đã bị lay động bởi những lời này.
Vị trí truy cập kia có lưu lượng rất lớn, với tư cách là người trong ngành, cô ấy biết rõ, nếu có được vị trí đề xuất ở ngay trang chủ, chắc chắn “Định mệnh đến tô điểm cho em” sẽ hot càng thêm hot!
Nhưng, dường như Giang Sách không hề bị lay động.
“Ừm.”
Mười mấy phút trầm mặc.
Viên Hữu Xương đợi mãi, đợi đến mức sắp chết vì lo lắng sốt ruột rồi, nhưng anh ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, hỏi: “Tổng giám đốc Giang, ý anh thế nào?”
Giang Sách nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói: “Anh muốn được chiếu phim trên nền tảng của mình cũng không phải là không thể, nhưng tôi muốn lấy nhiều tiền hoa hồng hơn.”
Viên Hữu Xương thở phào nhẹ nhõm: “Không thành vấn đề, chỉ cần anh chịu cho phim chiếu trên Cơ Dị, tôi có thể chia thêm tiền hoa hồng, vốn là tôi bảy anh ba, nhưng bây giờ tôi bằng lòng chia năm năm.”
Giang Sách lắc đầu.
Viên Hữu Xương giật nảy mình, vội nói: “Vậy thì chia bốn sáu, tôi bốn anh sáu.”
Giang Sách vẫn lắc đầu.
Viên Hữu Xương sửng sốt: “Tổng giám đốc Giang, chia bốn sáu mà anh vẫn không đồng ý, vậy anh muốn bao nhiêu?”
Giang Sách cười đáp: “Tôi muốn lấy tất.”
“Hả?”
“Nếu bộ webdrama “Định mệnh đến tô điểm cho em” được đăng tải và chiếu trên Cơ Dị, tôi muốn lấy tất cả tiền hoa hồng.”
Cả đời Viên Hữu Xương làm kinh doanh, đã từng gặp đủ các thế loại yêu cầu quái gở và vô lý, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp một yêu cầu vô lý đến mức này.
Anh muốn tất cả ư?
Vậy thì tôi còn đến giúp anh đăng tải làm gì? Chịu làm ăn thua lỗ để kiếm chút tiếng vang hả?
Ngay cả Trình Đan Đình cũng chết lặng, cô ấy đã làm trong ngành giải trí này bao nhiêu năm, cũng chưa bao giờ thấy ai đòi nuốt trọn tất cả như Giang Sách.
Thành thật mà nói, lúc Viên Hữu Xương đưa ra đề nghị chia bốn sáu, cô ấy đã thấy có thể chấp