Mộc Dương Nhất khẽ cười một tiếng, anh ta hiểu rõ Giang Sách muốn làm gì.
"Đúng rồi, lão đại, em vừa nhận được tin báo rằng ba khu Tô Hàng, Cần Mạc và Hối Hải sẽ sát nhập lại, gọi chung là thành phố Giang Nam.
Anh sẽ là người tổng phụ trách nơi đó."
"Lão đại, đây là một chức vụ có quyền lợi cực cao đó."
Giang Sách nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bây giờ anh không có hứng thú với mấy thứ này.
Đi thôi."
"Anh muốn đi đâu?"
Giang Sách suy nghĩ một chút: "Cũng đã trở về rồi, vậy thì về nhà một chuyến đi."
Nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại.
Giang Sách bảo Mộc Dương Nhất đi trước, bản thân thì bước vào tiểu khu Liễu Danh Uyển, đi về phía một căn biệt thự có vẻ hơi cũ kỹ.
Cốc cốc cốc, anh gõ cửa vài cái.
"Ai thế?"
Mở cửa là một người phụ nữ trung nhiên, cũng chính là mẹ vợ của Giang Sách - Tô Cầm.
Sau khi nhìn thấy Giang Sách, bà sững người mất mấy giây rồi mới vui vẻ nói: "Ồ, Giang Sách, con về khi nào vậy?"
"Con vừa quay về không lâu."
"Mau vào trong ngồi đi."
Sau khi em trai chết, cả nhà mẹ vợ trở thành người thân duy nhất của Giang Sách.
Tô Cầm để Giang Sách vào phòng, bảo anh ngồi xuống rồi rót nước một cách vô cùng vui vẻ.
Lúc này ba vợ Đinh Khải Sơn bước vào: "Ai tới vậy?"
"Là Giang Sách, Giang Sách về rồi."
"Hả?"
Đinh Khải Sơn bực mình liếc Giang Sách một cái, ông hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn.
"Giang Sách, anh còn có mặt mũi quay về sao?"
Một câu nói đã khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, lúng túng.
"Ông già này, Giang Sách vừa quay về, sao ông lại nói chuyện kiểu này?"
"Đi ra ngoài đi, ở đây không có chỗ cho bà nói chuyện.
Gọi Mộng Nghiên xuống đây."
"Haizz, thôi được."
Đinh Khải Sơn trừng mắt nhìn Giang Sách rồi nói thẳng: "Tôi đã nghe tới chuyện em trai anh.
Bây giờ Khoa học công nghệ Tẩm Mộng và nhà họ Giang các anh đã không còn quan hệ gì nhỉ?"
"Vâng."
"Anh đi lính năm năm.
Bây giờ trở về có chức vụ gì không?"
Giang Sách nhún vai: "Cũng không có chức vụ gì to tát."
"Cũng không lạ, với IQ và kỹ năng của anh, nếu có thể leo lên được chức gì thì mới gọi là kỳ lạ."
"Vậy lần này quay về, anh muốn tìm công việc gì?"
Giang Sách lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa có dự định."
"Ha ha." Đinh Khải Sơn hầm hừ nói: "Không có công ty, gia nhập quân ngũ cũng không có chức vụ gì, bây giờ ngay cả công việc cũng không có ý định tìm đàng hoàng.
Anh đó, có khác đồ vô dụng chỗ nào không?"
Đang nói ông lập tức nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên không ngớt.
Một cô gái đi xuống cầu thang.
Một chiếc áo thun đơn giản ôm sát cơ thể phô bày tối đa vóc dáng hoàn hảo, phía dưới mặc quần đùi denim, để lộ đôi chân thon dài và trắng nõn.
Gương mặt trắng nõn như trứng ngỗng, sóng mũi cao, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai như thác nước trút xuống.
Đẹp đến mức người ta không rời mắt nổi.
"Ba mẹ, hai người gọi con sao?"
"Ừ, ngồi xuống đây, Giang Sách quay về rồi."
Đinh Mộng Nghiên sững người mấy giây, nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, không biết tâm trạng của bản thân là oán trách hay vui mừng nhiều hơn.
Mặc dù cô và Giang Sách là vợ chồng nhưng sau khi kết hôn chưa được một tháng Giang Sách đã đến Tây Cảnh để gia nhập quân ngũ.
Chuyến đi kéo dài năm năm, Đinh Mộng Nghiên cũng sống như quả phụ trong suốt năm năm.
Bây giờ Giang Sách trở về, trong nhất thời cô cũng không biết đối mặt với anh như thế nào.
Đinh Khải Sơn nói: "Giang Sách, anh cũng thấy đó, con gái tôi dù nói về vóc dáng hay gương mặt cũng đều đứng đầu, còn xuất sắc hơn cả những người mẫu trên TV.
Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đàn ông tới trước cửa cầu hôn.
Nhưng chính bởi vì anh mà con bé không thể không thủ tiết!"
"Ba, ba nói việc này làm gì?"
Đinh Khải Sơn nói tiếp: "Tôi và ba anh quen biết nhau từ nhỏ đến lớn, vừa là bạn học cũ vừa là bạn cũ.
Ông ấy một tay gây dựng Khoa học công nghệ Tẩm Mộng một cách ấn tượng, nhà họ Đinh chúng tôi cũng đang trên đà phát triển sự nghiệp.
Lúc trước tôi nghĩ hai gia đình chúng ta có thể giúp đỡ nhau nên mới gả con gái cho anh."
"Bây giờ ba anh mất tích, em trai thì tự sát, Khoa học công nghệ Tẩm Mộng cũng biến