Tiến vào đại sảnh khách sạn, họ nhìn thấy một bàn tiệc rượu cao cấp được bài trí chỉnh tề.
Khách đến đây đều đeo trang sức quý giá, mặc trang phục lộng lẫy.
Mọi người vừa cầm ly rượu, vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Đinh Mộng Nghiên dẫn Giang Sách đến chiếc bàn chính giữa sảnh, cười nói với một ông lão: "Ông nội!"
Ông lão chính là người đứng đầu nhà họ Đinh - Đinh Trọng.
Ông ta nheo hai mắt: "Ồ, Mộng Nghiên, sao bây giờ cháu mới đến? Làm ông nội nóng lòng muốn chết được, mau ngồi xuống đây."
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Giang Sách bên cạnh Đinh Mộng Nghiên thì nghi ngờ hỏi: "Vị này là?"
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu, hơi thiếu tự tin nói: "Anh ấy là chồng cháu, Giang Sách."
"Ồ?"
Đinh Trọng nhìn từ đầu đến chân của Giang Sách rồi nói: "Nghe nói cậu tham gia quân ngũ, không ngờ hôm nay quay về rồi.
Lại đây, ngồi xuống đi."
"Cảm ơn ông nội."
Giang Sách vừa ngồi xuống thì Đinh Phong Thành ngồi đối diện hỏi: "Em rể, cậu ra ngoài năm năm chắc lăn lộn không tệ đâu nhỉ?"
"Bình thường."
"Thật sao? Vậy lúc cậu trở về có xe đặc biệt đưa đón không?"
"Tôi không thích những thứ đó nên đã bỏ qua."
Đinh Phong Thành cười: "Không thích? Ha ha, cậu có thể đừng giả vờ không? Mọi thứ trong quân đội đều được sắp xếp trước, cậu muốn nói bỏ là có thể bỏ sao? Chứ không phải do cậu không đủ năng lực nên bị sa thải à?"
Tất cả người thân trên bàn đều nhìn Giang Sách, bên trong ánh mắt có chút xem thường.
Giang Sách cũng không nói nhiều lời.
Đinh Phong Thành lại cho rằng Giang Sách chột dạ, không có lời nào để nói nên tiếp tục: "Nhưng mà cũng không sao, nhà họ Giang các cậu còn có Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Cho dù cậu lăn lộn không ổn thì quay về cũng không lo chết đói."
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Giang Sách có hơi thay đổi.
Đinh Mộng Nghiên càng tức giận hơn.
Chuyện của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng ầm ĩ như vậy, Đinh Phong Thành không thể không biết chuyện Giang Mạch nhảy lầu tự sát, anh ta nói trước mặt mọi người như thế chính là cố tính muốn sỉ nhục Giang Sách.
Những người khác có lòng tốt nhắc nhở: "Phong Thành, anh nói gì vậy? Khoa học công nghệ Tẩm Mộng đã sớm là của Hà Diệu Long người ta, còn liên quan gì đến nhà họ Giang chứ?"
"Ồ ồ, đúng rồi." Đinh Phong Thành nhìn Giang Sách rồi cười nói: "Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt nên quên mất."
Anh ta vỗ ngực và nói tiếp: "Nhưng mà cậu yên tâm, cho dù cậu lăn lộn không nổi, mất cả công ty thì cũng không chết đói.
Người làm anh hai như tôi nhất định sẽ chiếu cố cậu.
Tôi thấy thể trạng của cậu khá tốt, chi bằng tới công ty tôi làm bảo vệ hay người gác cửa, một tháng tôi phát cho cậu tiền lương sáu ngàn tệ, thế nào?"
"Đủ rồi!"
Đinh Trọng khẽ quát một tiếng, khiến Đinh Phong Thành ngậm miệng lại.
"Tất cả đều là người một nhà, sau này nói chuyện chú ý một chút."
Ông ta lại nhìn về phía Giang Sách: "Giang Sách, bây giờ tình trạng của cậu không tốt cho lắm, tôi hy vọng cậu có thể cố gắng nhiều hơn.
Nếu không, tôi nghĩ cậu không cần dự tiệc gia đình lần sau đâu."
Đám người Đinh Phong Thành vui vẻ hớn hở nhìn Giang Sách bị xấu mặt.
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên trắng bệch, trong đời cô chưa từng trải qua khoảnh khắc nào nhục nhã đến vậy.
Về phần Giang Sách, anh đã sớm khôi phục bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra chút phẫn nộ hay khổ sở gì, tựa như những thứ người khác nói không hề liên quan đến anh.
Lúc này bên ngoài khách sạn vang ầm tiếng còi xe.
Hơn mười chiếc xe BMW màu trắng tạo thành một hàng dài lái đến trước cửa khách sạn, ở giữa là một chiếc xe Bentley màu đen bạc có giá trị hơn triệu tệ, thể hiện rõ thân phận cao quý.
"Chị cả và anh rể đến rồi!" Đinh Phong Thành vui vẻ đứng lên, đồng thời không quên quay đầu châm chọc Giang Sách một câu: "Anh rể