Sau khi đưa Tô Nhàn về nhà, Giang Sách nhanh chóng ăn vội miếng cơm rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh dậy sớm rời khỏi nhà, chạy thẳng đến tiệm cơm Uyên ương nằm ở số 166 đường Gia Uy.
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy tiếng ông chủ tiệm niềm nở hỏi: "Muốn ăn gì đấy?"
"Chú Trình, là tôi."
"Đại thiếu gia?"
Cửa tiệm này là cửa hàng do Trình Hải mở ra sau khi rời khỏi Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, một ông già như Trình Hải cũng không có tay nghề nào khác, chỉ dựa vào tài nấu ăn ngon của mình, ông bèn đem vốn liếng dành dụm được trong nhiều năm qua mở một quán ăn nho nhỏ.
Quán mở cửa khai chương cũng chưa quá ba ngày.
Trình Hải lập tức sắp xếp cho Giang Sách ngồi xuống, dọn một ít rau trộn cùng một ít rượu ngon lên.
Ông rót cho Giang Sách một ly.
"Đại thiếu gia, hôm nay sao có thời gian rảnh rỗi tới thăm tôi vậy?"
Giang Sách nhìn quanh: "Chú Trình, cửa hàng của chú làm ăn cũng rất được nha."
"Cũng không tệ, vừa đủ kiếm miếng ăn qua ngày."
Giang Sách nhấp một ngụm rượu, đặt chén xuống, rất nghiêm túc nói: "Chú Trình, với năng lực của chú mà ở đây mở một quán cơm như vậy, đúng là nhân tài không được trọng dụng."
Trình Hải nở nụ cười: "Tôi già rồi, không muốn ở trong thương trường lăn lộn nữa, mệt mỏi lắm."
"Thế nhưng, Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng không thể làm được gì nếu không có chú."
Trình Hải thở dài: "Bây giờ Khoa học công nghệ Tẩm Mộng thuộc về Hà Diệu Long, tôi đã bị sa thải.
Còn nói gì đến việc không có tôi thì không làm được gì cơ chứ?"
Giang Sách nghiêm túc nói ra: "Hôm nay tôi đến gặp chú chính là để nói về điều này.
Tôi dự định đưa Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng mua trở về tay, một lần nữa bắt đầu hoạt động trở lại.
Nhưng suy cho cùng, tôi đối với việc quản lý và phát triển công ty làm không được tốt lắm, do đó tôi cần một người đáng tin cậy để giúp đỡ mình trong việc này.
Chú Trình, trong lĩnh vực này tài năng của chú là đứng đầu và là người tôi tin tưởng nhất.
Tôi mong chú có thể quay lại giúp đỡ tôi một tay."
Trình Hải vội xua tay: "Tôi già rồi không muốn làm nữa.
Hơn nữa, Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng làm sao lấy lại được? Nó chính là được dùng để thế chấp cho khoản nợ lớn hơn ba mươi vạn mà.
Với lại lùi một bước mà nói, cho dù Hà Diệu Long cùng Doanh nghiệp Thiên Đỉnh không cần Tẩm Mộng, muốn bán nó đi, chắc chắn cũng sẽ không bán nó cho cậu đâu.”
Giang Sách bỏ một hạt đậu phộng vào miệng nhai nhai.
"Đừng lo lắng, tôi đương nhiên có cách của mình."
"Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng là do một tay ba tôi tạo ra, đó là công sức của ông ấy, cũng là do em trai tôi dành hết tâm sức và tình cảm ở trong đó.
Nó vốn thuộc về nhà họ Giang của chúng tôi, vì vậy tôi sẽ không bao giờ cho phép công ty nhà mình bị người khác chiếm lấy."
"Tôi nói những lời này ở đây hôm nay, chắc chắn trong vòng một tháng, tôi sẽ lấy lại Công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng về!"
Trình Hải nhìn vào mắt Giang Sách, liền biết rõ đây không phải là đang nói đùa.
"Đại thiếu gia, cuối cùng cậu đã thay đổi rồi, càng trở nên mạnh dạn quyết đoán và hơn."
"Cái này rất tốt."
Trình Hải uống một hớp: "Vậy tôi cũng hứa với cậu, chỉ cần cậu có thể lấy lại Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, một lão già như tôi bất cứ lúc nào cũng có thể xuống núi giúp cậu một tay!"
"Chú Trình, có những lời này của chú là tôi yên tâm rồi."
Hai người rót đầy ly rượu, nâng cốc và cùng nhau uống cạn.
Đúng lúc này một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp nhăn nhó đi vào: "Lão Trình, lại đây."
Trình Hải nhìn người mới tiến vào liền nhanh chóng đứng dậy đi tới.
"Chị Hoa, có chuyện gì vậy?"
Chị Hoa này mới ngoài ba mươi tuổi, căn cứ vào tuổi tác cũng không thể là chị của Trình Hải nhưng mọi người trong vùng này đều gọi chị ta như vậy, cho nên Trình Hải cũng gọi chị ta một tiếng chị Hoa.
Chị Hoa tuy tuổi tác hơi lớn một chút nhưng dáng người rất đẹp, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên mập thì mập, đúng là dáng người nóng bỏng khiến đàn ông vừa nhìn liền chảy nước miếng.
Ngoài ra quanh năm chị ta còn để ý chăm sóc da rất tốt, dù đã ngoài ba mươi nhưng trông chị ta vẫn trẻ trung như gái đôi mươi.
Chị Hoa tùy ý di chuyển một cái ghế đẩu rồi ngồi xuống, lấy ra một tờ hóa đơn, vừa nhìn qua vừa nói: "Hình như là tháng này ông vẫn chưa trả tiền nhà cho tôi?"
Trình Hải mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Tiệm nhỏ của tôi mới vừa khai trương, đến tháng sau mới bắt đầu đóng tiền."
Chị Hoa khẽ nhíu mày: "Tháng sau? Ha ha, vậy thì cửa tiệm này của ông cũng để tháng sau khai trương nhé, hiện tại tôi sẽ đóng cửa nó ngay bây