Vẻ mặt Trình Hải đau khổ, ông làm sao không hiểu rõ tính tình của chị Hoa chứ? Làm gì có thời gian mà rảnh rỗi chờ ông ăn uống.
Nhưng ông cũng nhìn ra Giang Sách rõ ràng đang tức giận.
"Đại thiếu gia, đừng làm loạn.
Cậu chưa biết thân phận của chị Hoa.
Chúng ta không thể nào đắc tội với chị ta."
Giang Sách lạnh lùng hỏi: "Chị ta là chủ thuê nhà sao?"
Trình Hải lắc đầu.
Giang Sách lại hỏi: "Vậy chị ta là nhân viên hành chính sao?"
Trình Hải tiếp tục lắc đầu.
Giang Sách cười: "Vậy tại sao chúng phải đưa tiền cho chị ta?"
Trình Hải thở dài: "Cậu không biết thôi.
Nơi này đều do chị ta quản lý, nếu ai không trả tiền thì cửa hàng sẽ lập tức bị phá hủy.
Cảnh sát cũng vô cùng, hôm nay cảnh sát đuổi người ta đi, hai ngày sau sẽ càng có nhiều người tới phá đám hơn.
Chỉ có thể dùng tiền để mua sự yên bình."
Bên kia chị Hoa thấy Trình Hải chẳng những không đi lấy tiền mà còn ngồi xuống, dường như đang tiếp tục dùng bữa thì lập tức bừng bừng lửa giận.
"Lão Trình, bảo ông đi lấy tiền sao ông còn ngồi đó?"
Trình Hải vừa định đứng dậy thì đã bị Giang Sách ấn xuống.
Ở nơi này có ai mà không nể mặt chị Hoa ba phần? Đây là lần đầu tiên chị ta bị đối xử như vậy.
Chị ta đập cuốn sổ lên bàn, đi tới với vẻ mặt hung tợn.
Không thèm hỏi han gì, chị ta lập tức đưa tay lên đánh.
"Hay cho lão già họm hẹm ông đây, dám không nhìn tôi? Thử xem bà đây có đánh chết ông không!"
Tay vừa đưa lên không trung thì Giang Sách lập tức hất thẳng ly rượu trong tay vào mặt chị ta.
Thấy cảnh này, trái tim Trình Hải đã nát thành từng mảnh.
Ông liên tục nói: "Tiêu rồi, tiêu rồi.
Vậy coi như xong đời rồi."
Chị Hoa cảm thấy hoang mang.
"Cậu, cậu dám hất rượu vào mặt tôi?"
Nói chưa dứt, Giang Sách lại tát chị ta một cái bốp.
Chị Hoa ôm gò má ửng đỏ, liên tục lùi lại mấy bước.
"Cậu dám đánh tôi?"
Giang Sách lạnh lùng nói: "Loại người bại hoại như chị đương nhiên phải đánh."
"Tốt, tốt lắm, rất tốt.
Thằng nhóc này, cậu có biết bà đây là ai không? Cậu có biết địa bàn này là của ai không? Dám đánh tôi, cậu nhất định phải chết! Hôm nay cậu đừng hòng sống sót rời khỏi đây."
Giang Sách cười hỏi: "Tôi thật sự muốn biết, một người đàn bà xấu xí như chị đào đâu ra lá gan thu tiền bảo kê?"
Chị Hoa cười ha hả: "Nói ra thì cậu đừng xón ra quần.
Tôi là người phụ nữ của Long Trọc Đầu!"
Long Trọc Đầu?
Một cái tên hết sức quen thuộc.
Giang Sách nhớ nhân vật này chính là người tùy tiện đòi tiền Tô Nhàn, cuối cùng bị anh dạy dỗ.
Không ngờ chị Hoa lại là người phụ nữ của Long Trọc Đầu.
Nhìn thấy biểu cảm sửng sốt của Giang Sách, chị Hoa tưởng lầm anh đang sợ hãi.
"Thế nào? Sợ rồi sao? Muộn rồi!"
"Nơi này là địa bàn của Long Trọc Đầu, có ai dám không nghe lời anh ta?"
"Còn tôi là chị Hoa, chính là người phụ nữ mà Long Trọc Đầu yêu thương nhất.
Cậu dám đánh tôi, còn muốn sống sót rời khỏi đây sao?"
Giang Sách lúng túng lắc đầu: "Thật sao? Chị thật sự là người phụ nữ của Long Trọc Đầu sao? Tôi chẳng tin nổi điều này!"
"Cậu chờ đó cho tôi.
Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Long Trọc Đầu."
Chị Hoa lấy điện thoại ra gọi, chưa mất mấy giây đã kết nối được.
Chị ta gào thét mình bị ăn hiếp, muốn Long Trọc Đầu đến đây lấy lại công bằng cho chị ta, còn phải phá hủy cửa hàng này đi.
Cúp máy xong chị Hoa hung tợn nói: "Cậu chờ đi.
Chưa đến ba phút sau, người đàn ông của tôi sẽ tới giết cậu!"
Nhưng Giang Sách lại tiếp tục uống rượu dùng bữa, không hề có vẻ sợ hãi.
Trình Hải đã sốt ruột muốn chết.
Ông ở thành phố Giang Nam bao nhiêu năm, thân phận của Long Trọc Đầu thế nào đương nhiên ông hiểu rõ hơn ai hết.
Hôm nay, cửa hàng này nhất định sẽ bị san bằng, có thể sống sót rời khỏi đây không là một vấn đề.
"Đại thiếu gia, cậu thật sự gặp rắc rối rồi."
"Sao cậu có thể nuốt trôi được vậy?"
"Cậu mau chạy đi.
Nhà họ Giang chỉ còn duy nhất một mình cậu, không thể tuyệt hậu ở đây."
Giang Sách mỉm cười.
Quả nhiên, chưa tới ba phút sau, một đám người