Trong căn phòng lẻ loi, một mình ngồi xem phim truyền hình nhàm chán.
Đinh Mộng Nghiên đang ngồi trên giường, hai mắt nhìn TV, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến là Giang Sách.
Không hiểu tại sao, trong lòng cô cực kỳ lo lắng bất an.
Trong quãng thời gian ở bên Giang Sách, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, mỗi khi nhớ đến quá khứ vui vẻ đó, cô sẽ bất giác nở nụ cười vui sướng.
Mãi đến khi...
Bóng dáng của Tô Nhàn xuất hiện trong tâm trí của Đinh Mộng Nghiên.
Mà thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung, tràn đầy sức sống này, những thứ mà Đinh Mộng Nghiên không hề có, lại chính là em gái của cô.
Nếu trên thế giới này, ngoài Tô Nhàn ra, thì cô không thể nghĩ ra người nào có thể cướp Giang Sách đi.
Đinh Mộng Nghiên nhớ, lúc Giang Sách rời đi, Tô Nhàn đã nở nụ cười.
Đó là nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ.
Chỉ khi nào người phụ nữ cảm thấy cực kỳ vui vẻ mới nở nụ cười như vậy.
Đinh Mộng Nghiên cũng thường xuyên nở nụ cười như thế, đều là lúc ở bên cạnh Giang Sách.
Bây giờ, nụ cười giống y như thế cũng xuất hiện ở bên cạnh Giang Sách, nhưng lại là em gái Tô Nhàn của cô.
"Sách!"
Đinh Mộng Nghiên khẽ gọi, lần đầu tiên, cô sợ mất đi người đàn ông này.
Nghĩ lại thật nực cười.
Đinh Mộng Nghiên vẫn còn nhớ lúc Giang Sách vừa mới quay về, cô năm lần bảy lượt chán ghét, coi thường Giang Sách, thậm chí còn muốn ly hôn với anh.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cô hận không thể ở bên cạnh Giang Sách suốt hai mươi bốn tiếng, bất giác, cô đã yêu Giang Sách sâu đậm.
Cô cực kỳ sợ mất đi Giang Sách.
Đinh Mộng Nghiên chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu trong cuộc đời, chẳng hề do dự trao tình cảm đầu tiên của mình cho Giang Sách.
Bây giờ, cô thật sự sợ sẽ mất đi tình cảm mà mình không dễ gì mới có được.
Cô cũng chẳng biết rốt cuộc Giang Sách có yêu Tô Nhàn hay không.
Thậm chí cô còn nghĩ, đàn ông mà, yêu đương vụng trộm cũng là chuyện thường tình, chỉ cần anh vẫn còn yêu mình thì mình có thể nhẫn nhịn.
Nhưng ngẫm lại, mình thật sự có thể nhẫn nhịn ư?
Từ nhỏ Đinh Mộng Nghiên đã được giáo dục rằng, cô không được phép nhẫn nhịn chuyện này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đinh Mộng Nghiên nhất thời bật khóc, bởi vì cô sợ, so với nỗi đau mà cô từng khóc hồi trước, cô cảm thấy trái tim mình đang nhói đau, khó mà chấp nhận được.
Ở bên khác.
Trên con đường rộng rãi, chiếc xe đột ngột ngừng lại trên bãi đất ven đường.
Hai tay Giang Sách đang cầm vô lăng, vẻ mặt nghiêm túc.
Còn Tô Nhàn đang ngồi ở ghế phụ, tim đập loạn xạ, lúc nãy cô ấy đã bất chấp tất cả bày tỏ tấm lòng của mình đối với Giang Sách, cô ấy biết mình không được nói ra những lời này, nhưng cô ấy thật sự không thể kiềm chế được.
Bởi vì cô ấy đã yêu sâu đậm.
Tình yêu mà Tô Nhàn dành cho Giang Sách đã vượt quá tầm kiểm soát rồi.
Sự im lặng kéo dài.
Tô Nhàn quay đầu nhìn Giang Sách, khẽ cắn môi: "Em biết, anh yêu chị em sâu đậm, mặc kệ là phương diện đạo đức hay pháp luật, anh đều không thể chấp nhận tình yêu của em."
"Nhưng anh rể à, em không quan tâm anh nghĩ thế nào, bởi vì em không thể nào lừa dối bản thân được nữa.
Em thích anh!"
"Em rất muốn ở bên cạnh anh."
"Chỉ cần anh gật đầu, cho dù em làm vợ lẻ, em cũng cam tâm tình nguyện."
Một người phụ nữ có thể nói ra lời hèn mọn như vậy, đủ để thấy tình yêu mà cô ấy dành cho Giang Sách sâu đậm như thế nào.
Thật ra, Giang Sách đã sớm cảm nhận được.
Anh không phải là tên ngốc, làm sao có thể không cảm nhận được hành động thân mật như thế của Tô Nhàn?
Nhưng đúng như những gì Tô Nhàn nói, mặc kệ là đạo đức hay pháp luật, anh đều không thể chấp nhận được, huống hồ trong tim Giang Sách đã sớm có một bóng dáng của người phụ nữ khác, không bao giờ thay đổi.
"Nhàn."
"Ừm."
Giang Sách quay đầu nhìn Tô Nhàn, không hề quở trách, càng không lớn tiếng mắng chửi, mà nở nụ cười ấm áp như ánh nắng.
"Yêu một người là không cần lý do, cũng chẳng có lỗi gì cả."
"Nhưng có một từ gọi là duyên phận."
"Phần lớn không phải em thích là có thể đến được với nhau.
Nếu em và một người nào đó hữu duyên vô phận, cho dù em yêu sâu đậm, chắc chắn cũng sẽ lướt qua nhau."
"Tình yêu không bao giờ có lỗi, nhưng sẽ có điều tiếc nuối."
Gió lạnh thổi vào cửa kính, phả vào mặt Tô Nhàn.
Bây giờ cô ấy cũng không thể nào kiềm nén được cảm xúc, bắt đầu òa khóc, nước mắt rơi lã chã, thấm ướt gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
Tô Nhàn khóc như một đứa trẻ.
Thật ra cô ấy vốn là một đứa trẻ.
Giang Sách ngồi giữ im lặng ở ghế lái, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, không lên tiếng an ủi, mà để mặc cho Tô Nhàn ngồi khóc ở ghế phụ.
Bởi vì tình cảm bị kiềm nén lâu ngày cần được phát tiết.
Do đó cứ để cho cô ấy khóc đi, khóc rồi sẽ ổn ngay thôi.
Tô Nhàn khóc đến mức rất đau buồn.
Bởi vì cô ấy biết rõ, những lời Giang Sách vừa mới nói đã dứt khoát từ chối cô ấy.
Cô ấy có thể yêu Giang Sách, chuyện này không có lỗi, nhưng Giang Sách sẽ không bao giờ tiếp nhận tình yêu này, mà tình yêu này đã được định sẵn sẽ trở thành điều tiếc nuối.
Vừa gặp Dương Quá đã lầm lỡ một đời.
Quách Tương yêu Dương Quá sâu đậm, nhưng trong lòng Dương Quá lúc nào cũng chỉ có cô cô.
Có đôi khi tình yêu, từ lúc chớm nở đã được định sẵn sẽ trở thành bi kịch, tiếc nuối, là hồi ức mãi mãi ở trong lòng.
Lần này Tô Nhàn đã khóc rất lâu, khóc đến khi kiệt sức.
Giang Sách chở thẳng Tô Nhàn về nhà của cô ấy, rồi mới lái xe quay về nhà họ Đinh.
Anh ngừng xe, rồi đi đến trước cửa chính, mở cửa ra, nhưng trong nhà trống trơn, không hề có một chút tiếng động.
Đinh Khải Sơn đã đi làm rồi, có lẽ Tô Cầm đã đi chợ, vậy...!Mộng Nghiên đâu?
Giang Sách hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi chuyện của Tô Nhàn, rồi nở nụ cười gọi: "Bà xã, anh về rồi."
Không có tiếng trả lời.
Giang Sách hơi nghi ngờ.
Bình thường, Đinh Mộng Nghiên đều cực kỳ chủ động nhiệt tình