Sắc mặt Giang Sách tái mét, hơi thở yếu ớt, hai mắt mơ màng, cứ như người sắp chết.
Lần này, Đinh Mộng Nghiên sợ thật rồi.
Cô chỉ nổi nóng với Giang Sách, nhưng chưa bao giờ muốn tổn thương anh, cô đâu biết rằng mình chỉ mới đẩy nhẹ một cái đã khiến người chinh chiến trên sa trường như Giang Sách biến thành bộ dạng như vậy?
"Ông xã, anh đừng dọa em sợ, em cầu xin anh đấy."
Giang Sách khẽ mở mắt ra nói: "Có, có lẽ anh không xong rồi.
Vết thương ba nhát dao của anh vẫn chưa bình phục, bây giờ lại càng nặng hơn."
"Vậy, vậy em sẽ gọi cấp cứu ngay."
“Quá muộn rồi.” Giang Sách nắm chặt tay Đinh Mộng Nghiên: “Bà xã, trước khi chết, anh chỉ muốn nói cho em biết, kiếp này anh chỉ yêu một mình em, mãi mãi không thay đổi.
Trái tim anh cũng chỉ có mình em, không tồn tại người phụ nữ thứ hai."
Đinh Mộng Nghiên khóc như mưa: "Anh đừng nói những lời như vậy nữa, bây giờ em sẽ chở anh đến bệnh viện."
"Không, nếu em không tin anh, anh sẽ chết không nhắm mắt."
Đinh Mộng Nghiên vừa lau nước mắt vừa gật đầu: "Em tin anh, chỉ cần anh sống sót, chuyện gì em cũng tin tưởng anh, anh nói gì em cũng sẽ đồng ý."
"Thật không?"
"Ừm!"
"Vậy em đưa mặt tới gần một chút, anh muốn nhìn em lần cuối."
Đinh Mộng Nghiên cúi đầu xuống, đúng lúc này, Giang Sách đột ngột duỗi tay ôm chặt Đinh Mộng Nghiên, rồi hôn lên môi cô như hổ đói.
Bây giờ tình yêu ngập tràn.
Đinh Mộng Nghiên chẳng hề vùng vẫy, mà tận hưởng niềm vui của tình yêu.
Hai người hôn nhau thâm tình, nửa ngày vẫn chưa chịu buông ra.
Một lúc lâu sau.
Lúc hai người tách ra, Đinh Mộng Nghiên mới phản ứng lại là mình đã bị lừa.
"Anh lừa em à? Anh hoàn toàn không sao cả."
Đinh Mộng Nghiên vô cùng xấu hổ, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Giang Sách.
"Được rồi, được rồi, nếu em còn đánh tiếp như thế thì anh sẽ xảy ra chuyện thật đấy."
Giang Sách ngăn Đinh Mộng Nghiên lại, ôm cô vào lòng: “Bây giờ, em đã tin tưởng vào tình yêu chân thành mà anh dành cho em chưa?”
“Hừ.” Đinh Mộng Nghiên kiêu ngạo nói: “Ai mà biết anh có đang lừa em hay không? Hôm nay lúc anh đi ra ngoài cùng Tô Nhàn, em đã nhìn thấy rất rõ, Tô Nhàn rất vui vẻ.
Cùng là phụ nữ, nên em biết rất rõ cô ấy đang nghĩ gì."
Đúng vậy, quả thật Tô Nhàn có tình cảm với Giang Sách.
Có đôi lúc không cần phải giấu giếm, ngược lại nói thẳng ra sẽ đỡ phiền phức hơn rất nhiều.
Giang Sách nói thẳng: "Anh cũng không giấu gì em, hôm nay trên đường về, Tô Nhàn đã tỏ tình với anh."
Đầu óc của Đinh Mộng Nghiên nhất thời nổ tung.
Cô trừng mắt nhìn Giang Sách.
Cô còn chưa kịp nổi giận, Giang Sách đã vội vàng bổ sung: "Nhưng anh đã từ chối cô ấy ngay, khiến cô ấy khóc rất lâu, sau khi cô ấy bình tĩnh lại, anh đã chở thẳng cô ấy về nhà để nghỉ ngơi.
Trái tim anh sẽ không bao giờ có người phụ nữ thứ hai, huống hồ, cô ấy còn là em gái của em."
"Anh nói thật chứ?"
"Thật!"
Đinh Mộng Nghiên nhìn Giang Sách bằng ánh mắt nghi ngờ: "Em họ của em là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, lúc nào trên người cũng toát ra hơi thở thanh xuân của thiếu nữ, được vô số người theo đuổi.
Cô ấy chủ động nhào vào lòng anh, vậy mà anh vẫn có thể ngồi yên không loạn ư? Sao anh lại nói lời khó tin như vậy?"
Giang Sách khẽ cười đáp: "Ừm, chủ yếu là anh không cảm thấy hứng thú với thiếu nữ trẻ trung."
"Ồ? Vậy cho hỏi anh cảm thấy hứng thú với thứ gì?"
Giang Sách nhìn Đinh Mộng Nghiên từ trên xuống dưới, cười xấu xa nói: "Anh thích phụ nữ đã có chồng hơn."
Phụ nữ...!đã có chồng ư?
Mới đầu Đinh Mộng Nghiên còn chưa kịp phản ứng, dần dần, cô mới nhận ra Giang Sách đang nói mình.
"Anh bảo ai là phụ nữ đã có chồng hả?"
"Đồ khốn!"
Đinh Mộng Nghiên lại muốn đánh Giang Sách, nhưng lần này đã bị Giang Sách nắm chặt tay trước một bước.
Giang Sách nói: "Ban nãy em đã nói, chỉ cần anh có thể sống sót thì anh nói gì em cũng sẽ đồng ý, bây giờ anh muốn em sinh ra một cục cưng giúp anh."
Đinh Mộng Nghiên xấu hổ đến đỏ mặt: "Câu này không tính, lúc nãy anh đã lừa em, đồ lưu manh."
Giang Sách lại nói tiếp: "Nếu