Đinh Hồng Diệu lắc đầu nói: "Bạn học cũ, nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thay đổi, vẫn nhút nhát sợ rắc rối như ngày nào, đầu óc cũng không biết sử dụng y như thế."
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Cậu không thể đi nói với công nhân rằng, công ty sắp ký một hợp đồng lớn, bảo công nhân hợp tác sản xuất lại à? Còn mấy công ty lớn đòi nợ kia thì cũng hẹn thời gian với bọn họ, đến ngày đó nhất định sẽ trả lại tiền, bảo bọn họ gần đây đừng đến gây sự nữa."
"Đợi sau khi cậu ký được hợp đồng lớn với Đinh Phong Thành, phát tiền lương cho công nhân và trả nợ, chẳng phải đến lúc đó cậu sẽ khôi phục lại tự do của mình hay sao?"
Tôn Khả Thành gật đầu: "Vấn đề là bây giờ hàng hóa của tôi đều đã nát vụn, mà trong kho thì không đủ."
“Chuyện này thì đơn giản thôi.” Đinh Hồng Diệu nói: “Cậu có thể làm sổ sách giả, như thể trong kho đang rất đầy, Đinh Phong Thành sẽ không đi kiểm tra từng kho hàng của cậu đâu.
Cuối cùng chẳng phải đều là đơn kiểm kê hay sao? Cứ làm tốt đơn là được."
"Sau đó, tôi sẽ cho cậu thêm hai trăm vạn nữa, cậu hãy dùng số tiền này đi mua vật liệu thô chất lượng cao của các công ty khác.
Đến lúc đó Đinh Phong Thành cử người đến đây kiểm tra, cậu hãy đưa đống vật liệu thô mà mình đã mua đó cho bọn họ xem, chẳng phải là xong rồi à?"
Nghe có vẻ hơi có lý.
Tôn Khả Thành nói: "Đinh Phong Thành dễ bị lừa đến thế à?"
"Cậu cứ yên tâm, Đinh Phong Thành vừa ngốc vừa tham lam, chỉ cần cậu hạ giá thấp, chỉ lấy hai phần ba giá thị trường, chắc chắn cậu ta sẽ động lòng.
Cậu phải nhớ kỹ, đừng hạ giá quá nhiều, để tránh bị nghi ngờ."
Tôn Khả Thành gật đầu: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Anh ta vẫn hơi lo lắng nói: "Đây là hành vi gian lận thương mại, một khi ký được hợp đồng, tôi có thể phát lương cho công nhân và trả nợ bên ngoài, nhưng Đinh Phong Thành thì sao?"
Đúng lúc này, Đinh Hồng Diệu nở nụ cười gian ác.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tôn Khả Thành: "Chuyện này phụ thuộc vào sự lựa chọn của cậu, một là cậu đắc tội với một mình Đinh Phong Thành, hai là đắc tội với hàng nghìn công nhân và mười mấy công ty quy mô lớn."
Anh ta không cần phải lựa chọn, nếu là con người thì đều lựa chọn vế trước.
“Nếu Đinh Phong Thành kiện tôi thì sao?” Tôn Khả Thành hỏi.
“Chắc chắn cậu ta sẽ kiện, vì vậy cậu không thể ở lại trong nước.” Đinh Hồng Diệu nghiêm túc nói: “Vừa ký được hợp đồng, lấy được tiền, cậu phải trả lương cho công nhân và nợ ở bên ngoài.
Bằng cách này, ít nhất đám người đó sẽ không còn hạn chế quyền tự do của cậu, đồng thời cậu cũng có thể lấy được visa.
Sau đó, cậu phải mua vé máy bay, đi nước ngoài ngay.”
"Tôi phải đi nước ngoài ư?"
"Đúng vậy, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải chừa lại một hai nghìn vạn, để ra nước ngoài né tránh sóng gió.
Đợi Đinh Phong Thành hoàn toàn sụp đổ thì cậu hẵng quay về cũng không muộn."
Đây là bước đi mạo hiểm.
Nhưng đáng để thử một lần.
Nếu Tôn Khả Thành chẳng làm gì cả, cả ngày sẽ bị công nhân bao vây trong nhà xưởng, hạn chế quyền tự do cá nhân, ngày nào công ty ở bên ngoài cũng đến gây rối, còn phải trả nợ tiền đánh bạc, thật sự muốn đòi mạng.
E rằng chưa đầy một tuần nữa, anh ta sẽ bị dồn đến bước đường cùng, thậm chí còn liên lụy đến người nhà.
Nhưng nếu lừa gạt Đinh Phong Thành, lấy được số tiền trong tay cậu ta, đuổi hết đám người này đi, bản thân còn có thể chừa lại một hai nghìn vạn, cũng coi như có được một khoản tiền lớn.
Nếu mình cầm số tiền này đi nước ngoài lẩn trốn hai năm, thì kẻ gặp xui xẻo chính là Đinh Phong Thành.
Vừa không có hàng lại còn nợ tiền ngân hàng, chắc chắn Đinh Phong Thành sẽ tiêu đời, đợi cậu ta tiêu đời rồi, Tôn Khả Thành mới trở về nước an toàn.
Mọi chuyện đều được sắp xếp vô cùng hoàn hảo.
Tôn Khả Thành hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này.
Đồng thời, Đinh Hồng Diệu nói: "Để tỏ lòng thành, tôi sẽ đưa cậu hai trăm vạn để mua vật liệu thô chất lượng cao, đồng thời xóa bỏ món nợ trước kia.
Đây là thù lao mà cậu đã giải quyết Đinh Phong Thành giúp tôi, được chưa?”
"Được, được rồi!"
Cả hai nhìn nhau cười, một âm mưu đã hoàn toàn mở ra trong tiếng cười đùa.
Hôm sau.
Đinh Phong Thành chẳng hề hay biết đi đến công ty, bắt đầu sắp xếp người đi mua vật liệu cho hạng mục.
"Lão Đồng, ông tới đây một lát."
Đồng Quán Thạch - nhân viên kỳ cựu được ông cụ Đinh