Đinh Phong Thành động lòng, chắc chắn mức giá hai phần ba là sự nhượng bộ cực kỳ lớn, bất kỳ nhà xưởng nào trên thị trường cũng không thể nào đưa ra sự nhượng bộ lớn như vậy.
Nhưng người xưa có câu: Không có miếng bánh có nhân nào từ trên trời rơi xuống.
Dựa vào cái gì mà đối phương lại nhượng bộ như vậy?
Đinh Phong Thành không phải là tên ngốc, đâu đến nỗi mắc lừa một cách tùy ý như vậy.
Anh ta cố gắng kiềm nén niềm vui sướng trong lòng, tựa vào lưng ghế, rất hứng thú nhìn Tôn Khả Thành, dò hỏi: “Hai phần ba à, ông chủ Tôn, anh đúng là hy sinh quá nhiều, nhưng tôi không khỏi nghi ngờ, tại sao anh lại đưa ra sự nhượng bộ lớn như vậy?”
Tôn Khả Thành nghiêm túc nói: “Đúng như cậu nói, chúng tôi chỉ là một nhà xưởng nhỏ bình thường, không có điểm nào vượt trội cả, nếu so với mấy nhà xưởng lớn khác thì hoàn toàn không đáng được so sánh.
”
“Vì thế sếp Đinh, nếu tôi không đưa ra sự nhượng bộ nhất định, thì tại sao cậu phải lựa chọn hợp tác với tôi, chứ không phải là nhà xưởng nổi tiếng với quy mô lớn hơn?”
“Cậu nói thử xem có đúng không nào?”
Câu hỏi này chẳng khác nào đá lại vấn đề về phía Đinh Phong Thành.
Quả thật, nếu không đưa ra sự nhượng bộ, Đinh Phong Thành sẽ không có bất cứ lý do nào để lựa chọn hợp tác với Tôn Khả Thành, do đó về mặt lý thuyết đã được thông suốt.
Để Đinh Phong Thành yên tâm, Tôn Khả Thành lại nói tiếp: “Tôi cũng không giấu gì cậu, trong nhà xưởng của tôi đang bị dồn nén một lượng lớn vật liệu thô, công nhân cũng bị khất nợ hơn một tháng rồi.
”
“Tôi không thể kéo dài được nữa.
”
“Tôi phải đưa ra mức giá nhượng bộ nhất định, bán số hàng đã tích trữ đi, cùng lắm thì kiếm ít lời hơn, chí ít có thể bù đắp tiền lương cho công nhân, đồng thời tôi cũng không lỗ vốn, bảo đảm nhà xưởng được vận hành bình thường.
”
“Tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi.
”
Lời giải thích này coi như đã vượt qua thử thách.
Bây giờ giá cả thị trường không ổn định, rất nhiều nhà xưởng đều tích trữ một lượng lớn lô hàng vật liệu thô không bán đi được, bọn họ buộc phải lựa chọn mức giá thấp để bán ra, nên chuyện này rất hợp lý.
Lần này Đinh Phong Thành đã cho là thật.
Cuối cùng anh ta cũng nở nụ cười: “Ông chủ Tôn, giá cả là giá cả, nhưng chất lượng vẫn phải đặt lên hàng đầu.
”
Tôn Khả Thành vội đáp: “Cậu cứ yên tâm, chất lượng của vật liệu thô chúng tôi tuyệt đối nằm top đầu.
”
“Có phải là top đầu hay không thì tôi không thể nghe anh nói suông được.
” Đinh Phong Thanh gọi ra bên ngoài: “Thư ký, bảo ông Đồng đến đây một lát.
”
Sau đó, Đồng Quán Thạch đi vào: “Sếp Đinh, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Đinh Phong Thành chỉ vào Tôn Khả Thành: “Đây là ông chủ Tôn, lão Đồng, bây giờ ông đi cùng ông chủ Tôn một chuyến, kiểm tra vật liệu thô trong tay anh ta có đạt tiêu chuẩn hay không, mặt khác xem thử trong kho có bao nhiêu.
”
Đồng Quán Thạch gật đầu: “Được, bây giờ tôi sẽ đi một chuyến.
”
Tôn Khả Thành và Đồng Quán Thạch liền rời khỏi văn phòng, đi tới Sản xuất Long Công.
Đinh Phong Thành ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Nếu lấy được mức giá hai phần ba này một cách suôn sẻ, vậy thì mình không cần phải mở miệng mượn tiền Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng nữa, mà vẫn có thể nghiến răng lấy ra từ khoản thu mua này.
”
Anh ta rất vui vẻ.
Bên này, Tôn Khả Thành và Đồng Quán Thạch thuận lợi đi đến nhà xưởng.
Vừa bước vào nhà xưởng, đập vào mắt là các công nhân đang tăng ca cố gắng làm việc, không dám lười biếng, ai cũng sợ rớt lại phía sau.
Nhìn thấy công nhân trong nhà xưởng tích cực như vậy, chứng tỏ giám đốc của nhà xưởng này khá giỏi.
Hai người đi đến tòa nhà văn phòng.
Tôn Khả Thành bảo thư ký mang toàn bộ danh sách hàng tồn kho tới đây.
Đồng Quán Thạch dẫn theo hai cấp dưới của mình, bình tĩnh tính toán từng số liệu trong danh sách.
Số lượng rất lớn, hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Đinh Phong Thành.
Đồng Quán Thạch không khỏi nghi ngờ hỏi: “Ông chủ Tôn, tại sao một nhà xưởng nhỏ như cậu lại tích trữ nhiều vật liệu thô đến thế? Nếu lô hàng này tích trữ trong nhà xưởng của cậu bốn năm tháng, e rằng nhà xưởng của cậu sẽ phải đóng cửa.
”
Số lượng thật sự quá lớn, hoàn toàn vượt quá năng lực tiếp nhận của bọn họ.
Tôn Khả Thành vội vàng đổi sang vẻ mặt khổ sở: “Haizzz, ông đừng nhắc