- --
Nghe nàng nói xong, cơn phẫn nộ của Dạ Thiên Minh cơ hồ muốn xuyên thủng bầu trời.
Đúng lúc này, Lạc Thanh Đồng bỗng nhiên cảm giác được cơ thể mình xảy ra biến hóa.
Nàng phân tâm đột nhiên trượt tay một chút.
Nháy mắt trâm ngọc kia liền rơi khỏi tay nàng, ngón tay nàng lại đụng chạm đến thân thể đối phương.
Cái đụng chạm này làm cho thân thể Dạ Thiên Minh bỗng nhiên cứng lại.
"Ngươi!"
Thân hình Dạ Thiên Minh có phần cương cứng, ánh mắt tức giận nhìn nữ nhân to gan lớn mật này.
Nàng cũng dám!
"Khụ khụ...Thật ngại quá! Lỡ tay, tuyệt đối là không cố ý!"
Lạc Thanh Đồng nhìn hai mắt như tóe ra lửa của nam nhân, trong miệng một trận ho nhẹ.
Nhưng mà nàng càng giải thích lại càng lúng túng.
Nhầm lẫn? Cái lí do này chính bản thân Lạc Thanh Đồng còn không tin được.
Nhưng nàng thật sự không có ý chiếm tiện nghi của nam nhân này.
Tuy rằng ở thế kỷ 24 nàng cũng thường xuyên ba hoa một chút, nhưng nàng thật sự không có không biết xấu hổ như vậy.
Lạc Thanh Đồng cảm thấy lời giải thích của mình không đáng tin chút nào.
Nhưng trời chứng giám, nàng thật sự trượt tay!
Lạc Thanh Đồng đột nhiên phát hiện, thương thế trong cơ thể nàng tựa như tốt lên một chút.
Ngày cả đan điền lúc trước luôn truyền đến cảm giác đau đơn, lúc này cũng một lần nữa sinh ra chút lực lượng.
Kỳ thật khi Lạc Thanh Đồng vừa tỉnh lại ở thế giới này, liền phát hiện thân thể mình bị người ta phế đi thực lực.
Đó cũng là nguyên nhân chính khiến cho cơ thể này suy yếu nhanh chóng như vậy.
Đối với người luyện võ, đan điền bị phế chẳng khác gì trở nên vô dụng.
Trừ khi tìm đươc dược thảo nghịch thiên sửa mệnh, nếu không cả đời này chính là phế nhân.
Nhưng Lạc Thanh Đồng không tầm thường như vậy.
Đồng thuật của nàng có thể tự chữa trị đan điền bị tổn thương, nhưng mà nàng cần một chút thời gian.
Lúc phát hiện ra cơ thể có một luồng khí chảy khắp toàn thân, đem nội thương cùng đan điền của nàng chữa trị, Lạc Thanh Đồng bị kinh ngạc mới không cẩn thận run tay đụng đến thân thể đối phương.
Thật sự không thể trách nàng mà.
Bất quá khí tức kia giống như là do dòng nước này mang đến.
Nam nhân kia chính là đang ở đây trị thương, cho nên mới làm trận pháp che giấu ở bên ngoài, đồng thời vô pháp phản kháng hành động
của nàng.
Lạc Thanh Đồng vừa mới đắc ý vì nàng khống chế nam nhân này quá dễ dàng.
Vừa nhìn đã biết hắn tuyệt đối là người không đơn giản, nhưng một chút sức phản kháng đều không có.
Nguyên nhân là do hắn đang chữa thương.
Ánh mắt Dạ Thiên Minh lạnh băng.
Đôi mắt sắc bén như thanh gươm dính máu cứ gắt gao nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ muốn đem cả người nàng khảm sâu vào đáy lòng.
Cho đến khi Lạc Thanh Đồng cảm thấy bị hắn xem đến lông tóc dựng đứng, hắn lại nhắm hai mắt lại.
"Ục ục..."
Dưới đồng thị của Lạc Thanh Đồng, nước suối như ngọc bích chung quanh hai người đột nhiên sôi trào lên.
Sắc xanh của dòng nước nhanh chóng biến mất, giống như có dược tính gì đó hấp thu bên trong làm nước hồ trở nên trong suốt.
Lạc Thanh Đồng nhìn một màn biến hóa quái dị này, cũng cảm thấy thương thế trên cơ thể người đối diện đang dần hồi phục.
Hắn quả nhiên là đang chữa thương.
Chỉ là trên người hắn không xuất hiện bất kỳ vết thương ngoài da nào.
Lạc Thanh Đồng đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, ánh mắt không ngừng di chuyển trên người đối phương đánh giá.
Tầm mắt cuối cùng lại dừng lại ở một chỗ.
- ----
Mười chương đi qua chưa có bao nhiêu diễn biến.
Tác giả đi vòng quá chời nhiều.
Lúc đầu khi quyết định edit bộ này mình chỉ đọc bình luận và văn án, cũng cảm thấy hợp gu nên edit luôn mà không đọc thử vài chương.
Giờ lạch cạch gõ tới đây có phần mệt mỏi với lối viết của tác giả, hông biết mình cố được đến chương mấy đâu:3.