- --
"Khụ khụ khụ!"
Phi lễ chớ nhìn! Trong lòng Lạc Thanh Đồng hết sức buồn bực.
Nàng lẳng lặng dời tầm mắt khỏi thân thể Dạ Thiên Minh.
Khẽ thở dài: buồn bực muốn chết! Một đời anh minh của nàng...!
Lạc Thanh Đồng ngẫm lại trước kia, nàng tuy rằng thường hay ba hoa chích chòe nhưng vẫn là lần đầu tiên trông thấy...Nàng cũng là có ý tốt muốn nhìn xem một chút tình trạng thương thế của Dạ Thiên Minh nên mới có chút không kiêng dè dò xét toàn thân trên dưới hắn.
Lúc này không biết nên nói gì cho hợp lí.
Thôi vậy! Lạc Thanh Đồng đưa mắt nhìn non xanh nước biếc ngoài kia, một bên vẫn chặt chẽ nắm chặt trâm ngọc trong tay.
Cho dù là nàng chiếm tiện nghi của người ta, nàng cũng không thể bỏ qua cho hắn.
Hắn cứ thành thành thật thật làm con tin của nàng đi!
Lực lượng trong thánh tuyền nhanh chóng bị hấp thu hết.
Thực lực của Lạc Thanh Đồng lúc này cũng nhanh chóng khôi phục.
Cảm nhận được một cỗ lực lượng tràn trề trong cơ thể, Lạc Thanh Đồng cười đến yêu mị.
Bất quá khí tức của nam nhân bên cạnh càng ngày càng trầm trọng, Lạc Thanh Đồng cảm giác được nguy hiểm liền thu liễm tươi cười.
Thương thế trên người Lạc Thanh Đồng và nam nhân này đều khôi phục không tệ.
Lạc Thanh Đồng lại nghe ngóng một chút, người bên ngoài hẳn đã đi xa, nàng cũng nên rời đi.
Rốt cuộc vẫn là nàng đắc tội với nam nhân không đơn giản này.
Nàng uy hiếp hắn, chiếm tiện nghi của hắn, đoạt thánh tuyền chữa thương của hắn,...Lạc Thanh Đồng âm thầm tính toán một chút, nếu đổi lại là chính mình, sau khi khôi phục thân thể chắc chắn phải dạy cho đối phương một bài học làm người a! Nàng vẫn nên chạy nhanh thôi, mạng nhỏ quan trọng nhất.
Nghĩ như vậy, nàng liền thu hồi trâm ngọc cắm lại búi tóc, đứng lên khỏi hồ nước.
"Tạm biệt a! Soái ca, sơn thủy bất tương phùng, chúng ta không hẹn ngày gặp lại! Tặng anh cái này xem như bồi thường! Mặt khác, tôi thật sự không cố ý chiếm tiện nghi của anh!"
Những lời này liền trực tiếp chọc cho Dạ Thiên Minh đang nắm
chặt thời gian chữa trị với thánh tuyền trực tiếp mở mắt ra, lạnh băng mà chán ghét nhìn chằm chằm Lạc Thanh Đồng.
"Ha ha...".
Lạc Thanh Đồng cười gượng hai tiếng, phất phất tay, lại như nói với chính mình: "Nghiêm túc như vậy làm gì! Tuy rằng tôi xem hết thân thể anh, nhưng tôi cũng rất thua thiệt mà!"
Lại dứt khoác làm sắc mặt Dạ Thiên Minh biến đổi: "Tốt! Cực kỳ tốt!"
Lạc Thanh Đồng tự cho là không ai có thể nghe được chính mình đang nói bậy, không ngờ rằng Dạ Thiên Minh toàn bộ đều nghe được.
Nữ nhân này, xem hết người hắn mà còn cảm thấy bản thân bị thua thiệt? Lửa giận trong mắt dạ Thiên Minh tăng vọt, so với ráng chiều phía chân trời còn muốn đỏ hơn ba phần.
Đặc biệt khi nhìn thấy thứ gọi là bồi thường kia của Lạc Thanh Đồng, hắn lại càng tức giận.
Đó là mấy thứ đồ Lạc Thanh Đồng lục soát được trên người đám hắc y nhân, mấy thư này ở Đông Ly quốc cũng được xem là bảo vật.
Nhưng đối với Dạ Thiên Minh lại không khác quần áo rách rưới của khất cái.
Đây chính là phí an ủi của nữ nhân kia cho hắn?
Dạ Thiên Minh giận quá hóa cười.
Hắn chưa từng bị nữ nhân nào khi dễ như vậy.
Trước giờ không có bất kỳ nữ nhân nào xuất hiện trong phạm vi của hắn, càng đừng nói tới chuyện đến gần hắn.
Vậy mà nữ nhân kia, thật sự quá to gan lớn mật!.