"Nhị thẩm, ngươi thật đúng là Nhị thẩm tốt của ta!"
Lạc Thanh Đồng nói xong liền dịch chuyển đến trước mặt Nhị phu nhân.
Chát!
Nàng quăng xuống trên mặt Nhị phu nhân một cái tát như trời giáng.
"Ngươi! Còn không mau ngăn ả lại!"
Nhị phu nhân thét lên chói tai.
Bà không nghĩ tới, một người mù như Lạc Thanh Đồng, thế nhưng có thể xác định được hướng phát ra âm thanh, còn vọt tới trước mặt bà nhanh như vậy!
Đám hộ vệ này, đều là người chết sao? Lại có thể để cho ả ta vọt đến trước mặt bà!
Nhưng Nhị phu nhân không biết, cho dù những người này tòa bộ đều che chắn trước mặt bà, Lạc Thanh Đồng nếu muốn xuất hiện trước mặt bà, liền xuất hiện trước mặt bà, muốn đánh bà mấy bạt tai, liền đánh bà mấy bạt tai!
Chát chát chát!
Trong không gian lại vang lên hết tiếng bạt tai này đến tiếng bạt tai khác.
Quá tà môn!
Đám hộ vệ sau khi nghe Nhị phu nhân hét lên, liền toàn bộ vọt tới.
"Làm càn!"
"Dám đánh Nhị phu nhân!"
"Mau! Bắt lấy ả!"
Nhưng mà, vô luận bọn họ có làm cách gì, Lạc Thanh Đồng đều có thể nhẹ nhàng tránh qua một bên, tránh được hết động tác của bọn họ, đứng ở nơi không có người chạm được nàng, lại quăng xuống cho Nhị phu nhân vài cái tát.
Những cái gọi là lễ nghi hiếu đễ*, tôn ti trật tự, đối với Lạc Thanh Đồng hoàn toàn không có chút tác dụng.
Một thiếp thất được phù chính mà thôi, bà ta thật sự cho rằng có tư cách làm trưởng bối của nàng?
(*): tôn kính trưởng bối, hòa thuận với anh chị em.
Cho dù là trưởng bối thì như thế nào?
Trưởng bối mà không đứng đắn, căn bản không xứng đáng được tôn kính!
Nàng đánh thì thế nào?
Lạc Thanh Đồng cười lạnh, Nhị phu nhân thì la hét thảm thiết một tiếng lại một tiếng, nhưng lực đạo tay của nàng vẫn không có chút lưu tình.
Mỗi một đạo, đều đánh đến gãi đúng chỗ ngứa, làm bà ta nương theo mỗi cái tát lại nhổ ra một chiếc răng.
Qua một hồi, Nhị phu nhân đã bị đánh đến rớt nửa hàm răng, tiếng kêu thảm thiết đều có chút không rõ ràng.
"A sai...A ai a!"*
(*): Ta sai, ta sai rồi!
Lúc đầu Nhị phu nhân còn mắng chửi Lạc Thanh Đồng cùng đám hộ vệ, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc thảm