- Tiết sư huynh! Tiểu đệ không phải là đối thủ của sư huynh, trận này nên dừng ở đây đi!
Triệu Chí Bình thở dài một hơi, cười khổ nói.
Lúc này Tiết Lăng Vân mới từ trạng thái huyền ảo đó tỉnh lại, hắn kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn nhận thua?
Triệu Chí Bình gật đầu, cười nói:
- Kiếm pháp của Tiết sư huynh khiến ta tâm phục khẩu phục, ta tự nhận không phải đối thủ của sư huynh, cho nên trận đấu này nên dừng lại ở đây đi!
Trong nội tâm của Tiết Lăng Vân rất kinh ngạc, bất quá khuôn mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, hai người từ không trung bay xuống. Các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba lau mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân, người này vậy mà có thể đem Thu Thủy Tam Kiếm tu luyện đến trình độ cao thâm như vậy, chứng tỏ thiên tư của hắn cao đến cực điểm, sợ rằng bên trong Kim Đan kỳ tu sĩ hắn đã không có đối thủ.
Tiết Lăng Vân đi tới bên người Tống Ngọc Dao, cười nói:
- Sư phụ, vừa rồi ta lĩnh ngộ rất nhiều thứ bên trong Thiên Thư!
Tống Ngọc Dao cười nói:
- Ta cũng đoán ngươi có chút đốn ngộ, nếu không dùng kiếm thuật cùng đạo pháp của ngươi lúc đó muốn chiến thắng Triệu Chí Bình cũng không đơn giản như vậy! Khi về nhà chúng ta tiếp tục nói về chuyện này, bây giờ chúng ta đi xem trận đấu của hai người Tiêu Thanh Tùng cùng Trương Tử Ẩn đi, trong hai ngươi sẽ có một là đối thủ tiếp theo của ngươi!
Tống Ngọc Dao trong nội tâm rất vui mừng, nhìn thấy ở trên lôi đài Tiết Lăng Vân đại triển thần uy, chiến thắng đối thủ, so với chính mình đánh thắng đối thủ cảm giác cao hứng hơn rất nhiều. Nàng bỏ ra rất nhiều tâm huyết trên người Tiết Lăng Vân, hắn là đệ tử của mình, cũng là nam nhân của mình, hắn có thể càng ngày càng mạnh mẻ chính là an ủi lớn nhất đối với nàng.
Các đệ tử đời thứ ba dùng ánh mắt khâm phục nhìn Tiết Lăng Vân, mà Lâm Phượng Vũ thì cực kỳ khiếp sợ nhìn hắn, nàng không nhịn được hỏi Lý Ngọc Chân, nói:
- Sư phụ, tên phế... Tiết Lăng Vân kia lợi hai như vậy, không biết ta có thể đánh thắng hắn không?
Lý Ngọc Chân trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ. Năm đó, nàng cùng Tống Ngọc Dao đem Tiết Lăng Vân trở về Trường Sinh Sơn, sau đó biết được Tiết Lăng Vân là người có Cửu Âm Tuyệt Mạch, Lý Ngọc Chân cũng thương cảm cho sư tỷ của mình. Chớp mắt đã qua 20 năm, vốn dĩ chỉ là một tiểu hài nhi còn mặc tả lót giờ đây đã lớn thành một mỹ năm tử, tu vi cũng cực kỳ cao thâm, khiến người khác thán phục nhất chính là lý giải của hắn đối với Thu Thủy Tam Kiếm, cho dù là nàng cũng chưa chắc có thể thi triển Thu Thủy Tam kiếm đến tình trạng như như vậy được.
Nghe thấy đệ tử của mình hỏi, Lý Ngọc Chân nói:
- Tu vi của các ngươi không khác gì nhau, nhưng lý giải về kiếm thuật của hắn cao hơn ngươi rất nhiều, may mắn trong tay ngươi có Ma Thiên Hỏa Diễm Luân, nếu không ngươi chắc chắn không phải đối thủ của hắn!
Nghe xong Lý Ngọc Chân nói, Lâm Phượng Vũ mới yên tâm, cười nói:
- Ma Thiên Hỏa Diễm Luân là pháp bảo chuẩn Tiên Khí, tên Tiết Lăng Vân kia chắc chắn không phải đối thủ của ta!
Tiết Lăng Vân bây giờ đã nổi danh, Lâm Phượng Vũ cũng không gọi hắn là phế vật nữa, mà gọi hắn bằng tên "Tiết Lăng Vân".
Rất nhanh sau đó, trận đấu giữa Tiêu Thanh Tùng cùng Trương Tử Ẩn cũng bắt đầu.
Hai người đều là người cực kỳ nổi bật trong các đệ tử đời thứ ba, Tiêu Thanh Tùng nhập môn đã được 87 năm, Trương Tư Ẩn nhập môn cũng có 85 năm, có người đoán rằng cả hai bọn hắn đều đạt tới Nguyên Anh kỳ, không thiệt thật giả thế nào.
Xoát!
Phía chân trời lóe lên một đạo kiếm khí, thân ảnh của Tiêu Thanh Tùng đột nhiên biến mất, Trương Tử Ẩn cũng tiêu thất theo, trên bầu trời chỉ thấy được từng đạo kiếm quang, kiếm khí, lôi điện lập lòe, những người có cảnh giới chưa đến Kim Đan kỳ tu vi căn bản nhìn không thấy gì cả.
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, tốc độ của hai ngươi bọn họ cực nhanh, pháp bảo của bọn hắn cũng biến hóa khôn lường, Tiêu Thanh Tùng một tay cầm kiếm vung liên tục, một tay khác thì dùng Lôi Thuật, mà Trương Tử Ẩn thì ném ra các loại phù chú, hy vọng có thể tạo thành ảnh hưởng đối với Tiêu Thanh Tùng.
Bông nhiên trên lôi đài xảy ra biến hóa cực lớn, trên người của Tiêu Thanh Tùng đột nhiên tỏa ra quang mang màu xanh, quang mang màu xanh càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ toàn bộ lôi đài.
- Nguyên lai Tiêu Thanh Tùng tinh thông Mộc hệ đạo pháp, xem ra hắn sắp chiến thắng rồi!
Tống Ngọc Dao nói nhỏ bên tai Tiết Lăng Vân.
Quả nhiên, Tiêu Thanh Tùng cả người như hóa thành một gốc Vạn Niên Cổ Mộc, hướng về phía Trương Tử Ẩn bắn tới.
Ầm!
Một âm thanh thật lớn vang lên, Tiêu Thanh Tùng một thân một mình đứng yên giữa không trung, mà Trưởng Tử Ẩn đã biến mất.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu trên trăm mét, có một thân hình nằm ngay giữa cái hố đó, người đó chính là Trương Tử Ẩn.
- Tên Tiêu Thanh Tùng này đã đem pháp thuật, kiếm pháp, ngự kiếm thuật dung hợp lại làm một, sáng tạo ra một chiêu này, quả nhiên rất lợi hại! Nhưng dùng chiêu này cần tiêu hao chân nguyên rất