Trường Sinh Kiếm chính là đệ nhất pháp bảo của Trường Sinh Môn, nghe đồn đây chính là bội kiếm* của tổ sư Trang Chu năm xưa sử dụng để diệt yêu trừ ma, Trang Chu lúc phi thăng lên Thiên Giới đã để lại Trường Sinh Kiếm tại nhân gian, Trường Sinh Kiếm chính là biểu tượng của Trường Sinh Môn.
(*Cây kiếm luôn luôn mang theo bên người)
Từ trước tới này, chỉ có môn chủ Trường Sinh Môn mới được phép sử dụng sử dụng, nhưng đến thế hệ của Tống Ngọc Dao thì đã xảy ra một chút vấn đề. Vốn dĩ chưởng môn thế hệ này chính là đại sư huynh của bọn hắn - Liễu Không, đang tiếc Liễu Không cuối cùng không thể trở thành chưởng môn, nhưng Trường Sinh Kiếm đã truyền lại cho Liễu Không, nên từ đó về sau vẫn do Liễu Không bảo quản.
Tiêu Thanh Tùng chính là đệ tử của Liễu Không, nên Trường Sinh Kiếm nhất định là Liễu Không giao cho Tiêu Thanh Tùng.
Đám người Liễu Tình, Đạo, Phàm, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân sắc mặt có chút phức tạp, sư huynh đem Trường Sinh Kiếm giao cho Tiêu Thanh Tùng, có phải hay không muốn đưa Tiêu Thanh Tùng làm đời sau chưởng môn? Trong nội tâm của Liễu Tình càng thêm phức tạp, vốn dĩ chức vị chưởng môn này là của Liễu Không, mình sau này có nên đem chức vị chưởng môn này giao lại Tiêu Thanh Tùng không?
Trong nội tâm của Tống Ngọc Dao cũng rất phức tạp, nàng rõ ràng nguyên nhân khiến Liễu Không sư huynh quy ẩn, tất cả đều tại nàng, bởi vì nàng cự tuyệt lời tỏ tình của Liễu Không, khiến Liễu Không nội tâm chán nản, thậm chí ngay cả làm chưởng môn cũng không muốn làm tiếp.
Các đệ tử đời thứ ba phía dưới cũng đoán được thanh kiếm trong tay Tiêu Thanh Tùng không phải vật bình thường, bọn hắn tuy rằng đang ở rất xa lôi đài nhưng vẫn cảm nhận được khí thế lăng lệ ác liệt tỏa ra từ Trường Sinh Kiếm, lai lịch của thanh kiếm này tuyệt đối không đơn giản. Tăng thêm vẻ mặt phức tạp của mấy người Liễu Tình, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền đoán ra được một chút rồi.
Lý Ngọc Chân khẽ thở dài, nói:
- Trận này không còn gì đáng để xem rồi, Tiêu Thanh Tùng chắc chắn sẽ thắng!
Lâm Phượng Vũ tò mò hỏi:
- Sư phụ! Cũng chưa hẳn, thanh kiếm trong tay Tiêu Thanh Tung mặc dù rất lợi hại, chúng ta cũng có thể cảm giác được sự lăng lệ ác liệt của nó, nhưng... ngày hôm qua cái Tiểu Đỉnh kia của Tiết Lăng Vân cũng rất lợi hại, đem Ma Thiên Hỏa Diễm Luân của ta phá hủy mất!
Lý Ngọc Chân cười khổ nói:
- Cái Tiểu Đỉnh kia của Tiết sư điệt đúng là lợi hại, nếu như ta đoán không sai nó hẳn là Tiên Khí!
- Ah!
Lâm Phượng Vũ kinh hô.
- Thì ra nó là Tiên Khí...! Sư phụ, nếu như Tiết Lăng Vân có tiên khí, như vậy hắn có thể giành được thắng lợi rồi!
Lâm Phượng Vũ nói.
Lý Ngọc Chân lắc đầu, nói:
- Tiên Khí cũng có phân chia đẳng cấp, Tiên Khí của Tiết Lăng Vân cao nhất chỉ có trung phẩm mà thôi, mà thanh kiếm trong tay Tiêu Thanh Tùng cao cấp nhất Tiên Kiếm! Thanh kiếm đó chính là bội kiếm của tổ sư Trang Chu đã từng dùng để hàng yêu trừ ma, không người có thể ngăn cản, Tiên Kiếm mạnh như vậy làm sao Tiểu Đỉnh của Tiết Lăng Vân có thể đánh lại?
Lâm Phượng Vũ chấn động, nàng không nói gì nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trường Sinh Kiếm, đây chính là bội kiếm của tổ sư Trang Chu ah.
******
Tiết Lăng Vân cũng cảm nhận được uy áp cực lớn từ Trường Sinh Kiếm, bất qua trên trán của hắn cũng truyền đến một cổ năng lượng cực lớn, đem uy áp của Trường Sinh Kiếm triệt tiêu đi.
Trong nội tâm của Tiêu Thanh Tùng kinh hãi, hắn toàn lực đem chân tiến nhập vào bên trong Trường Sinh Kiếm, đem uy áp của nó phát huy đến mức tận cùng, thật không Tiết Lăng Vân vẫn không bị ảnh hưởng gì, xem ra tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh. Bất quá hắn cũng rất tự tin, hắn là Nguyên Anh kỳ, Tiết Lăng Vân chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi, cảnh giới chênh lệch rất lớn, cho dù không có Trường Sinh Kiếm hắn cũng tự tin mình cũng sẽ đánh thắng trận này.
Tiêu Thanh Tùng sở dĩ đem thanh kiếm này ra chủ yếu để đề Tiểu Đỉnh của Tiết Lăng Vân. Ngày hôm qua, thông qua biểu hiện của Tiểu Đỉnh hắn có thể đoán được đây là một Tiên Khí, vì đề phòng bất trắc nên hắn đem Trường Sinh Kiếm đi ra.
Tiêu Thanh Tùng cười dài, nói:
- Ta nghe nói Tiết sư đệ tu luyện ngắn ngủi năm năm đã có thể đạt tới tình trạng này, đúng là làm ọi người phải kinh ngạc...! Bất quá, Tiết sư đệ cùng ta chênh lệch một cảnh giới, hôm nay chúng ta tỷ võ ta không có chút vinh quang nào rồi!
Nghe Tiêu Thanh Tùng nói như vậy, tựa hồ như hắn chắc chắn sẽ thắng, lúc này hắn đang dùng giọng điệu của kẻ thắng trận nói chuyện với Tiết Lăng Vân, điều này làm cho Tiết Lăng Vân rất là khó chịu.
- Ra tay đi!
Tiết Lăng Vân lạnh lùng nói.
Lập tức hai người bắt đầu giảo thủ, Tiêu Thanh Tùng không có sử dụng Trường Sinh Kiếm, hắn đem Trường Sinh Kiếm đặt bên tay trái, tay phải tạo thành kiếm chỉ đánh về phía Tiết Lăng Vân, sử dụng chiêu Trường Hồng trong Thu Thủy Tam Kiếm.
Hàn Ngọc Kiếm trong tay Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng vung lên, dùng một chiêu Nhu Liễu đem công kích của Tiêu Thanh Tùng hóa giải đi. Tuy hắn đem công kích của Tiêu Thanh Tùng hóa giải đi, nhưng tay của hắn cũng khẽ run lên, trong lòng biết được tu vi của Tiêu Thanh Tùng cao hơn mình quá nhiều, Nguyên anh kỳ cùng Kim Đan kỳ cách biệt thật sự quá lớn.
Tiêu Thanh Tùng trên mặt vẫn mỉm cười, Tiết Lăng Vân có thể hóa giải công kích của hắn cũng không có gì kỳ quái, nếu ngăn không được mới gọi là lạ.
Một lúc sau, hai người bay lên không trung, chiến đấu chân chính bắt đầu.
Tiết Lăng Vân không ngừng thi triển ra Thu Thủy Tam Kiếm, tay trái dùng ra Tử Lôi Thuật,