Tiêu Thanh Tùng không thể tin nổi, hắn ngơ ngác nhìn vào Hắc Huyền Đỉnh, miệng cứ lẩm bẩm nói:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Kiếm khí của Trường Sinh Kiếm lại bị chặn!
Không...!
Tiêu Thanh Tùng hét lên.
Lần nữa vung lên Trường Sinh Kiếm, một đạo kiếm khí so với trước đó càng hung hiểm hơn bắn thẳng đến Tiết Lăng Vân.
Hắc Huyền Đỉnh vẫn tỏa ra ánh sáng bảy màu, đạo kiếm khí tiếp xúc đến ánh sáng bảy màu đó liền biến mất, không còn một chút dấu vết.
Lần này, mọi người đã thấy được rõ ràng mọi chuyện, kiếm khí của Trường Sinh Kiếm quả nhiên bị Tiểu Đỉnh ngăn chặn lại.
Tiêu Thanh Tùng vẫn không tin, hắn đem một nửa chân nguyên đưa vào bên trong Trường Sinh Kiếm, chém ra một đạo khổng lồ Trường Hồng kiếm khí bắn về phía Tiết Lăng Vân.
Khí thế lần này vượt xa hai lần trước đó, các đệ tử đời thứ ba đang xem cuộc chiến bên dưới rối rít lùi về phía sau, chỉ khí thế bên ngoài thôi cũng không phải mấy đệ đệ tử bình thường như bọn hắn có thể ngăn cản.
- Tiêu sư điệt điên rồi!
Lý Ngọc Chân thản nhiên nói.
Tiêu Thanh Tùng vậy mà dùng ra một chiêu lăng lệ ác liệt như vậy, thật sự quá liều lình, không để ý đến hậu quả.
Hắc Huyền Đỉnh vẫn ở yên một chổ tỏa ra ánh sáng bảy màu, đạo kiếm khí vô cùng lăng lệ ác liệt đụng vào màng ánh sáng bảy màu lại một lần nữa biến mất.
Lúc này, mọi người đều tròn trợn mắt miệng thì há to ra không ngậm lại được.
Đột nhiên, tất cả ánh sang bảy màu biến mất, Hắc Huyền Đỉnh lại điên cuồng xoay tròn, tất cả mọi người phía dưới đề nghe được thanh âm "Ô... ô... ô... ô!" vang lên, đó là âm thanh được tạo khi một vật xoay tròn quá nhanh ma sát với không khí.
Vèo!
Điên cuồng xoay trong một lúc, Hắc Huyền Đỉnh gào thét nhào về phía Tiêu Thanh Tùng, chỉ thấy một đạo hắc tuyến đánh về phía Tiêu Thanh Tùng.
Tiêu Thanh Tùng lúc này tuy rằng rất rung động cũng có chút khó hiểu, nhưng hắn vẫn giơ lên Trường Sinh Kiếm, hy vọng có thể ngăn cản được công kích của Tiểu Đỉnh.
Phanh!
Một âm thanh giòn tan vang lên, Tiêu Thanh Tùng bị Tiểu Đỉnh đánh trúng, hai mắt của hắn trợn lên liền ngã trên mặt đất.
Đương!
Trường Sinh Kiếm trong tay Tiêu Thanh Tùng cũng rơi xuống mặt đất.
Hắc Huyền Đỉnh vẫn còn xoay tròn, một lát sau nó lại chui vào mi tâm của Tiết Lăng Vân, ở trên lôi đài chỉ còn một mình Tiết Lăng Vân đứng.
- Trận chiến này! Tiết sư điệt là người chiến thắng!
Qua một lúc lâu, Liễu Tình rốt cuộc mở miệng tuyên bố.
******
Tiêu Thanh Tùng đã được cứu tỉnh, hắn cũng không có thương tổn gì lớn, chỉ bị đánh cho hôn mê mà thôi, Trường Sinh Kiếm vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, lại trở về trong tay của hắn.
Trong lòng của Tiêu Thanh Tùng cực kỳ tức giận, hắn không thể nào nghĩ tới, ngôi vị quán quân vốn đã nằm trong tay của hắn lại bị Tiết Lăng Vân đoạt đi mất, bản thân lại đánh thua một tu sĩ Kim Đan kỳ, thật sự là sỉ nhục.
Ngày hôm sau, Tiêu Thanh Tùng cùng Lâm Phượng Vũ chiến đấu một trận, Lâm Phượng Vũ căn bản không phải đối thủ của hắn, chỉ sau vài chiêu nàng liền chủ động nhận thua, tỷ võ luận đạo đến đây là chấm dứt.
Top 3 người theo thứ tự là Tiết Lăng Vân, Tiêu Thanh Tùng, Lâm Phượng Vũ.
Xế chiều hôm đó, Liễu Tình liền ban thưởng pháp bảo cho bọn họ. Ba người Tiết Lăng Vân tiến vào phòng nghị sự trên Phiêu Miễu Phong, hầu hết các đệ tử đời thứ hai đều đang ngồi ở đây, Tống Ngọc Dao cũng có mặt ở đây, Tống Ngọc Dao khuôn mặt đầy sự vui vẻ, trong lòng hết sức đắc ý cùng cao hứng, hướng về phía Tiết Lăng Vân gật gật đầu.
Tổng cộng có ba kiện pháp bảo Linh khí, gồm một thanh trường kiếm, một cái vòng ngọc, một cây mộc trượng.
Trường kiếm tên là Thanh Uẩn, là một vị tiền bối trong Trường Sinh Môn luyện chế, nhưng sau này vị tiền bối kia độ kiếp thất bại nên lưu lại thanh kiếm này. Vòng tay tên là Bích Lam, là một cao cấp Trữ Vật Thủ Trạc, tại Tu Chân Giới cũng rất hiếm thấy. Mộc trượng tên là Khô Mộc, thoạt nhìn nó rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Tiết Lăng Vân nhìn qua ba món pháp bảo đó một chút, cuối cùng lựa chọn vong tay Bích Lam, Tiêu Thanh Tùng chọn Khô Môn Trượng, còn lại Thanh Uẩn Kiếm là của Lâm Phượng Vũ.
Liễu Tình cổ vũ ba người vài câu, sau đó phất tay bảo ba người rời đi.
Tiết Lăng Vân, Lâm Phượng Vũ, Tiêu Thanh Tùng đi ra bên ngoài phòng nghị sự, Tiết Lăng Vân cảm giác được định ý của Tiêu Thanh Tùng đối với mình, hắn nhíu mày. Mà Lâm Phượng Vũ thì nhìn Tiết Lăng Vân với ánh mắt khác thường.
Một lúc sau nàng vẻ mặt nhăn nhó nói:
- Tiết... Tiết sư huynh, ngươi thật sự rất lợi hại... chuyện năm đó... là do ta không đúng, ta hướng ngươi xin lỗi!
Nói xong nàng liền bay đi mất, nàng không biết tại sao mình lại đi xin lỗi Tiết Lăng Vân, sau khi xin lỗi lại cảm thấy rất ngượng ngùng, không dám ở lại đó nữa.
Tiết Lăng Vân nghi hoặc nhìn Lâm Phượng Vũ, sau đó cũng bay về phía Ngọc Trúc Phong. Tiêu Thanh Tùng ánh mắt oán độc nhìn bóng lưng của Tiết Lăng Vân, nắm tay bóp chặc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì!
******
Trong phòng nghị sự, Liễu Tình mỉm cười hướng Tống Ngọc Dao nói:
- Chúc mừng Tống sư muội, thật không ngờ được Tiết sư điệt lại đoạt được quán quân, đúng là ngoài dự đoán của tất cả mọi người!
Mấy người khác cũng thay nhau chúc mừng Tống Ngọc Dao, Tống Ngọc Dao nhàn nhàn cười, trong lòng vui sướng không có cách nào che dấu.
Tiếp theo Liễu Tình lại nói:
- Sư muội, ta hỏi ngươi một chuyện, Cái Tiểu Đỉnh kia là pháp bảo gì vậy? Làm sao có thể lợi hại như vậy?
Trong phòng thoáng một cái trở nên yên tĩnh, tất cả đều chờ đang đợi câu trả lời của Tống Ngọc Dao, Tống Ngọc Dao cũng không giấu giếm, đem chuyện ở giao dịch hội tại Côn Luân Sơn nói ra. Đương nhiên chuyện về Thiên Thư nàng sẽ không tiết lộ, Thiên Thư là của Tiết Lăng Vân, không có hắn cho phép Tống Ngọc Dao không dám nói ra.
Nghe xong Tống Ngọc Dao giải thích, tất cả mọi người đều há to mồm, Liễu Tình nói:
- Sư muội, ngươi nói Tiết sư điệt không thể khống chế cái Tiểu Đỉnh kia, tất cả đều là do Tiểu Đỉnh tự mình hành động?
Tống Ngọc Dao gật đầu, mọi người trong phòng nghị sự bắt đầu thảo luận, qua một lúc lâu, Liễu Tình nói:
- Xem ra, cái Tiểu Đỉnh kia không