Đêm đó, ở bên trong một sơn động nằm phía sau Phiêu Miểu Phong đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang phóng thẳng lên trời, đạo kim quang đó bao phủ toàn bộ Phiêu Miểu Phong, những tu sĩ ở Phiêu Miểu Phong lập tức chạy đến sơn động này.
Chưởng môn Liễu Tình, những đệ tử của nhất mạch chưởng môn, Tiêu Thanh Tùng cùng nhau bay đến đến nơi đó.
Trên mặt của Liễu Tình đầy kích động, hắn hưng phấn hô lên:
- Nhất định là sư thúc xuất quan! Chúng ta nhanh chóng chạy đến ah!
Những đệ tử của nhất mạch chưởng môn ở bên cạnh cũng kinh ngạc, bọn họ cũng biết, trong môn ngoại trừ Liễu Tình, Đạo, cùng vài người đệ tử đời thứ hai thì còn có mấy vị đệ tử đời thứ nhất, nhưng tất cả mấy người đó đều đã bế quan tu luyện, bọn họ không còn quan tâm những sự tình trong môn phái nữa.
Không ngờ, hôm nay có một vị tiền bối đời thứ nhất xuất quan, thật sự quá bất ngờ.
Liễu Tình mang theo mấy tên đệ tử bay đến sơn động đó, cái sơn động này mang phong cách rất cổ xưa, ở trên cửa sơn động có viết một hàng chữ rất lớn "Minh Hà Động".
Liễu Tình hướng sơn động cung kính thi lễ, nói:
- Ngô Minh sư thúc! Là lão nhân gia ngài xuất quan sao? Ta là Liễu Tình, đặc biệt đến tham kiến lão nhân gia!
- Ha ha ha ha...!
Một tiếng cười hào sảng từ bên trong sơn động truyền ra, đi cùng với tiếng cười đó còn có một lão đầu tử râu tóc bạc trắng xuất hiện, lão đầu tử này tuy râu tóc đã bạc trắng nhưng khuôn mặt của hắn thì chẳng hề có chút nếp nhăn nào, già nhưng vẫn mạnh lắm.
Lão đầu đó cười to một lúc, ngẩng đầu nhìn các đệ tử đang đứng trước Minh Hà Động, hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Liễu Tình, thì ra là ngươi à? Chúng ta đã 50 năm không gặp nhau rồi nhỉ?
Liễu Tình gật đầu, nói:
- Sư thúc! Ngài bế quan tròn 50 năm, 50 năm trước ngài mới độ kiếp thành công, bây giờ chắc ngài đã đạt đến Tán Tiên cảnh giới ah?
Ngô Minh cười đắc ý, nói:
- Đúng vậy! Ta dùng trọn vẹn 50 năm mới có thể từ Độ Kiếp hậu kỳ tiến vào Tán Tiên tiền kỳ, lần này ta xuất quan đi ra ngoài gặp các ngươi, xem thử có thể giúp các ngươi chút gì hay không. À, Liễu Không đâu? Hắn không phải là chưởng môn sao? Sao bây giờ không thấy hắn ở đây vậy?
- Này...
Liễu Tình ngẩn người, nói:
- Năm đó sư thúc bắt đầu bế quan không lâu thì Liễu Không sư huynh liền từ đi chức vị chưởng môn này, chức vị chưởng môn bây giờ đang do đệ tử làm!
Sau đó Liễu Tình kéo Tiêu Thanh Tùng qua, nói:
- Sư thúc, vị Tiêu sư điệt này là đệ tử của Liễu Không sư huynh. Liễu Không sư huynh đã bế quan nhiều năm, những năm qua hắn vẫn chưa xuất quan lần nào!
- Ah!
Ngô Minh cau mày lại, nói:
- Tại sao Liễu Không lại từ đi chức vị chưởng môn? Tu vi của hắn rất cao, công lực của hắn xếp hàng thứ nhất trong số các đệ tử đời thứ hai, bình thường hắn giải quyết công việc cũng rất tốt, tại sao không muốn làm chưởng môn nữa?
- Này...
Liễu Tình cười khổ, nói:
- Sư thúc, Liễu Không sư huynh là người kiệt xuất nhất trong số các đệ tử đời thứ hai, đáng tiếc, hắn vì tình mà khốn khổ. Trước giờ hắn luôn yêu thích Tống sư muội, nhưng Tống sư muội lại không hề thích hắn, hắn vì vậy nên mới nản lòng thoái chí từ bỏ đi chức vị chưởng môn!
- Cái gì!
Ngô Minh không hề nghĩ tới nguyên nhân này, hắn sửng sờ rất lâu, nói:
- Vì sao Ngọc Dao không thích Liễu Không sư điệt? Liễu Không là người kinh tài tuyệt diễm, công lực cũng cao nhất trong đồng lứa, tướng mạo cũng rất khá, vì sao Ngọc Dao sư điệt lại không thích hắn?
Liễu Tình lắc đầu, nói:
- "Tình" là một chuyện vô cùng phức tạp, không thích là không thích, chuyện này phải trông vào duyên phận thôi. Sư thúc, người cùng ta đi đến phòng nghị sự ah, đã lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau!
Liễu Tình lập tức mang theo Ngô Minh bay đến trước núi, mấy tên đệ tử của nhất mạnh chưởng môn và Tiêu Thanh Tùng thì bay ở phía sau.
******
Hai ngày sau, tất cả các đệ tử đời thứ hai của Trường Sinh Môn cũng biết được tin Ngô Minh xuất quan, Tống Ngọc Dao