- Việc này. . .
Liễu Tình sững sờ một lúc, trong lòng của hắn nhớ tới năm người Tiêu Thanh Tùng, Trương Tử Ẩn, Tiết Lăng Vân, Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, năm người này là top 5 của đại hội luận đạo tỷ võ năm đó, trong đó Tiêu Thanh Tùng cùng Trương Tử Ẩn đã tu thành Nguyên Anh kỳ, còn tu vi của ba người Tiết Lăng Vân, Lâm Phượng Vũ và Triệu Chí Bình là Kim Đan hậu kỳ. Liễu Tình hiện tại cũng không biết tu vi của Tiết Lăng Vân đã đến Phân Thần kỳ, nếu như hắn biết nhất định sẽ rất chấn động!
Trong năm người này, Tiêu Thanh Tùng được Liễu Tình quan tâm nhất. Tiêu Thanh Tùng là đệ tử của Liễu Không, năm đó quan hệ giữa Liễu Tình cùng Liễu Không rất tốt, về sau Liễu Không lại đem chức chưởng môn nhường cho hắn, có thể nói Liễu Không đối với hắn cũng có đại ân.
Liễu Tình hít sâu một hơi, nói:
- Sư thúc, trong tam đại đệ tử xác thực có mấy người ưu tú đấy, trong đó ta coi trọng nhất sư điệt Tiêu Thanh Tùng! Hắn là đệ tử của Liễu Không sư huynh, tuổi còn nhỏ mà đã đạt được cảnh giới Nguyên Anh kỳ, hơn nữa sư huynh còn đem Trường Sinh Kiếm của bổn môn ban cho Tiêu sư điệt!
Đại hội luận đạo tỷ võ năm đó, đạt được hạng nhất là Tiết Lăng Vân, nhưng Liễu Tình vẫn cho rằng Tiết Lăng Vân dựa vào Hắc Huyền Đỉnh, hắn đối với Tiết Lăng Vân cũng không có bao nhiêu hảo cảm, hắn và Tiết Lăng Vân cơ hồ chưa từng giao thủ. Mà Tiêu Thanh Tùng thì lại bất đồng, Tiêu Thanh Tùng cũng xem như là đệ tử của Phiêu Miểu phong, hắn lại là đồ nhi của Liễu Không, Liễu Tình hắn đương nhiên đề cử Tiêu Thanh Tùng rồi!
- Ah!
Nghe Liễu Tình nói xong, Ngô Minh cả kinh, hắn thất thanh nói:
- Liễu Không sư điệt vậy mà mang Trường Sinh Kiếm đưa cho Tiêu Thanh Tùng?
Liễu Tình khẽ gật đầu, nói:
- Đúng là như thế, hiện tại Trường Sinh Kiếm của bổn môn chính là do Tiêu Thanh Tùng sư điệt nắm giữ đấy!
- Việc này. . .
Trường Sinh Kiếm là đệ nhất thần binh của Trường Sinh Môn, trước giờ đều do chưởng môn Trường Sinh Môn nắm giữ, hiện tại Trường Sinh Kiếm lại được một người tam đại đệ tử nắm giữ lấy, quả thật không thể tưởng tượng nổi! Ngô Minh nhíu mày, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Xem ra Liễu Không sư điệt muốn cho Tiêu Thanh Tùng tiếp nhận chức vị chưởng môn rồi! Nếu đã như vậy, ta nên giúp Liễu Không sư điệt một chút, sau này Tiêu Thanh Tùng liền do ta tự mình chỉ bảo a!
Tiêu Thanh Tùng biết được tin tức này thì vô cùng vui mừng, hiện tại có một cao thủ cảnh giới Tán Tiên tự mình chỉ bảo một Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như hắn, đây là phúc phần của hắn, hắn nhất định sẽ quý trọng cơ hội này!
- Ha ha ha ha, trong tay của ta có Trường Sinh Kiếm, hiện tại sư thúc tổ lại chịu tự mình chỉ bảo ta, tương lai chức vị chưởng môn của Trường Sinh Môn nhất định là của ta! Chỉ là cái tên Tiết Lăng Vân đáng ghét kia. . .
Tiêu Thanh Tùng cười to một hồi, liền nghĩ tới Tiết Lăng Vân, hắn đối với việc bại trong tay Tiết Lăng Vân vẫn một mực canh cánh trong lòng, nguyên bản hắn cho rằng mình vốn đứng đầu trong tam đại đệ tử của Trường Sinh Môn, ai ngờ lại thua một người có tu vi kém hơn mình, thật là sỉ nhục!
- Hừ, sẽ có ngày ta rửa sạch mối nhục này! Trong tay ta có Trường Sinh Kiếm, lại có sư thúc tổ làm chỗ dựa, Tiết Lăng Vân lấy gì sánh với ta!
Tiêu Thanh Tùng cười lạnh, trên mặt của hắn lộ ra vẻ đắc ý, hắn lập tức hướng Minh Hà động phía sau núi bay đi, Ngô Minh hiện đang ở chỗ đó chờ hắn.
Đi vào trong Minh Hà động, Tiêu Thanh Tùng cẩn thận quan sát cái sơn động này, trong sơn động vậy mà vô cùng rộng rãi và sáng sủa, căn bản không giống như là nhìn thấy vẻ bên ngoài.
Ngô Minh cũng hài lòng nhìn Tiêu Thanh Tùng, căn cốt của Tiêu Thanh Tùng rất không tồi, tuy rằng tu vi hơi yếu, nhưng là kinh qua hắn chỉ bảo nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh đấy!
- Tiêu sư điệt, ngươi tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, rất là không tệ! Trường Sinh Môn này sớm muộn cũng giao vào trong tay những người tuổi trẻ các ngươi, ngươi phải hảo hảo tu luyện ah!
Ngô Minh cười ha hả nói.
- Xin sư thúc tổ yên tâm,