- Chậm đã!
Đạo vừa mới đi được vài bước, đột nhiên Ngô Minh kêu lại, tất cả đệ tử đời thứ hai đang ở trong phòng nghị sự đều vui vẻ, bọn hắn tưởng rằng Ngô Minh đã thay đổi chủ ý, nhưng thanh âm lạnh lùng của hắn lại vang lên:
- Ngọc Chân, ngươi cũng đi theo Đạo đi. Các người cùng nhau đem đầu của Tiết Lăng Vân mang về đây gặp ta!
Thì ra Ngô Minh chợt nhớ lại tu vi bây giờ của Tiết Lăng Vân, Tiết Lăng Vân đã là Phân Thần kỳ tu vi, Đạo cùng lắm chỉ là Phân Thần trung kỳ mà thôi, tuy Đạo cao hơn Tiết Lăng Vân một tiểu cảnh giới nhưng chưa chắc có thể giết được Tiết Lăng Vân, lỡ như để Tiết Lăng Vân chạy thoát thì rách việc, nên Ngô Minh mới bảo Lý Ngọc Chân đi cùng với Đạo.
Nghe được lời đó của Ngô Minh, nội tâm của ba người Liễu Tình, Phàm, Đạo đều lạnh cả, bọn thật không ngờ Ngô Minh vì đối phó với một đệ tử đời thứ ba mà phái ra hai người đi, thật là quá đáng.
Mà Lý Ngọc Chân cùng Tống Ngọc Dao thì kinh hỉ, Tống Ngọc Dao bây giờ bị Ngô Minh phong ấn đứng bất động nên không có biểu hiện gì trên mặt của nàng cả, còn mặt của Lý Ngọc Chân thì nhẹ nhỏm hẳn đi, nàng thề trong lòng mình, cho dù có bị trách phạt thế nào đi nữa cũng phải cứu nam nhân của mình.
Đạo cùng Lý Ngọc Chân lập tức bay về phía Ngọc Trúc Phong, Ngô Minh, Liễu Tình, Phàm, Tống Ngọc Dao thì ở lại trong phòng nghị sự, Ngô Minh giận dữ nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Dao, khí thế của Tán Tiên kỳ trên người của hắn không che giấu chút nào, cả phòng nghị sự đều tràn ngập trong áp lực.
Liễu Tình cùng Phàm không nói gì nữa cả, bọn hắn đều biết Ngô Minh đã quyết tâm muốn giết Tiết Lăng Vân, muốn cứu Tiết Lăng Vân thực sự quá khó khăn.
Hơn nữa Tiết Lăng Vân chỉ là một vị sư điệt của bọn hắn mà thôi, quan hệ cũng rất bình thường, tuy tư chất của Tiết Lăng Vân rất cao, nhưng đối với cái chết của Tiết Lăng Vân chỉ làm cho bọn hắn cảm thấy đáng tiếc mà thôi chứ không hề thương tâm gì cả.
- Ngọc Dao, ngươi làm cho ta quá thất vọng về ngươi!
Ngô Minh lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Dao, tức giận nói:
- Tên Tiết Lăng Vân kia có cái gì tốt chứ, ngươi... ngươi... tại sao ngươi lại... không cảm thấy thẹn à!
Ngô Minh tuy đã phẫn nộ cực kỳ, nhưng vẫn không nói ra chuyện xì căn đan của Tống Ngọc Dao và Tiết Lăng Vân, đây là nỗi ô nhục lớn nhất của Trường Sinh Môn từ khi thành lập đến nay, cho dù là Liễu Tình, Phàm cũng không thể nói được.
Tống Ngọc Dao thân thể bị định trụ một chỗ, đến lúc này nàng cũng không thể hiểu được tại sao Ngô Minh đối xử với mình cùng Tiết Lăng Vân như vậy.
Nghe xong những lời này của Ngô Minh, Tống Ngọc Dao đột nhiên nghĩ tới một lý do đáng sợ, mặt của nàng lập tức tái đi, mồ hôi trên trán của nàng chảy ra liên tục.
Liễu Tình cùng Phàm vẫn rất hồ đồ, hai người bọn họ đều đồng tình với Tống Ngọc Dao, nhìn thấy dọ dạng kinh hoảng của Tống Ngọc Dao như vậy, Liễu Tình nhịn không được lần nữa mở miệng cầu xin, hắn nói:
- Sư thúc, cho dù tên Tiết Lăng Vân kia có là loạn thế chi tử đi nữa thì Tống sư muội cũng chỉ vô tình thu hắn làm đệ tử mà thôi, chuyện này không liên quan quá lớn với Tống sư muội, ngài có thể tha cho Tống sư muội được không ạ!
- Hừ!
Ngô Minh giận dữ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Câm miệng. Tuy tên Tiết Lăng Vân đó là căn nguyên của đại nạn, nhưng Ngọc Dao cũng không thể tránh được không liên quan. Nếu không phải Ngọc Dao nuông chiều tên nghiệt đồ đó thì tên nghiệt đồ đó làm sao lại dám...!
Ngô Minh nói tiếp nữa, hắn thở dốc liên tục, dùng âm thanh trầm thấp nói:
- Ngọc Dao, buổi trưa hôm nay ngươi đã cùng Tiết Lăng Vân làm cái gì? Ta đã biết tất rồi!
Buổi trưa...
Tống Ngọc Dao kinh hãi, nàng lập tức nhớ lại chuyện trưa hôm nay mình đã cùng Tiết Lăng Vân song tu với nhau, sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt.
Lúc này chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ suy đoán đó đã được chứng thực.
Tống Ngọc Dao bây giờ không dám hy vọng Ngô Minh có thể tha cho Tiết Lăng Vân, nàng chỉ hy vọng Lý Ngọc Chân có thể giúp Tiết Lăng Vân thuận lợi trốn khỏi Trường Sinh Môn mà thôi.
Ngô Minh không nói lời nào nữa, Liễu Tình, Phàm cũng không dám xin hắn tha cho Tống Ngọc Dao nữa, Tống Ngọc