….
Đạo bạch quang đó chính là bản mạng phi kiếm của Ngô Minh, Ngô Minh đã tu luyện hơn ba trăm năm, thanh phi kiếm này cũng đi theo ba trăm năm rồi.
Từ khi Ngô Minh tu luyện đến Tán Tiên kỳ thì hắn vẫn luôn sử dụng Tiên Linh Chi Khí để rèn luyện cho thanh phi kiếm này, thanh phi kiếm này bây giờ có lẽ đã vượt qua pháp bảo cấp Linh Khí của những tu chân giả bình thường, có thể coi nó là một kiện Bán Tiên Khí rồi.
Tuy Ngô Minh đang ở trên Phiêu Miểu Phong điều khiển thanh phi kiếm này, nhưng uy lực của nó không phải những tu chân giả bình thường có thể ngăn được, trừ phi người đó có tu vi Đại Thành kỳ trở lên mới có thể ngăn một kiếm này của hắn.
Ngô Minh vốn không muốn tự mình ra tay, hắn là Tán Tiên, nếu như hắn tự mình động thủ với một đệ tử đời thứ ba có tu vi Phân Thần Kỳ thì sau này rất khó tránh khỏi bị người khác nói hắn "lấy lớn ăn hiếp nhỏ", nhưng bây giờ nhìn thấy Lý Ngọc Chân cùng Đạo lại làm việc qua loa cho xong chuyện như thế, Ngô Minh không thể không động thủ.
- Ô..Ô..Ô...!
Khoảng cách giữa Tiết Lăng Vân và phi kiếm càng lúc càng gần, trên thân kiếm phát ra tiếng kêu ô ô, không khí chung đó đều tràn đầy áp lực.
Tiết Lăng Vân thầm kêu không ổn, thanh phi kiếm này khiến cho hắn cảm giác được một mối nguy hiểm rất lớn, cho dù là Tiêu Thanh Tùng năm đó cũng không thể khiến cho hắn có cảm giác sợ hãi như vậy.
Tiêu Thanh Tùng năm đó dựa vào tu vi Nguyên Anh kỳ sử dụng Trường Sinh Kiếm đã rất khó đối phó rồi, tuy rằng lúc này phi kiếm của Ngô Minh mặc dù kém hơn Trường Sinh Kiếm rất nhiều nhưng tu vi của Ngô Minh lại cao hơn Tiêu Thanh Tùng vô số lần, uy lực của phi kiếm do hắn phát ra cũng mạnh mẽ hơn xa uy lực của Trường Sinh Kiếm mà năm đó Tiêu Thanh Tùng phát ra.
Tiết Lăng Vân tay niết pháp quyết, thân thể của hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng bảy màu, ở bên trong ánh sáng bảy màu đó là một cái Tiểu Đỉnh màu đen xuất hiện, Tiểu Đỉnh không ngừng xoay tròn, một lúc sau nó xông đến phi kiếm của Ngô Minh.
- Không đúng!
Ngô Minh đang nhắm mắt đã tọa trong phòng nghị sự, đột nhiên kêu lên một tiếng, Liễu Tình và Phàm đều giật mình nhìn Ngô Minh, bọn hắn không biết Ngô Minh đã gặp phải chuyện gì.
Thì ra Ngô Minh cảm giác được Hắc Huyền Đỉnh ẩn chứa uy thế cực lớn, cổ uy thế đó cực kỳ mạnh mẽ, so với Trường Sinh Kiếm còn mạnh mẽ hơn nhiều, Ngô Minh lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây.
Bất quá Ngô Minh đối với bản mạng phi kiếm của mình vẫn cực kỳ tin tưởng, dù sao tu vi của hắn cao hơn Tiết Lăng Vân nhiều lắm.
Tuy trong lòng của Ngô Minh rất kinh hãi, nhưng hắn vẫn không chế phi kiếm đánh tới Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân vận chuyển hầu hết chân nguyên trên người quán thâu vào Hắc Huyền Đỉnh, cái đỉnh này rất khó khống chế, cho dù chỉ là một lần công kích đơn giản cũng khiến cho Tiết Lăng Vân phải tiêu hao một nửa chân nguyên.
Phi kiếm của Ngô Minh hóa thành một đạo bạch quang vọt đến Tiết Lăng Vân, Hắc Huyền Đỉnh cũng gào thét xông lên đón đỡ, lúc này Hắc Huyền Đỉnh cũng phát ra ánh sáng bảy màu, từng đạo uy áp kinh người từ Hắc Huyền Đỉnh phát ra.
- Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ bầu trời đều bị ánh sáng bảy màu bao phủ, Tiết Lăng Vân cảm giác được một áp lực rất lớn ở phía trước, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đẩy về phía sau.
Lúc này đây, toàn bộ cơ thể Tiết Lăng Vân đều đau đớn kịch liệt, chân nguyên trong người hắn hoàn toàn hỗn loạn, Nguyên Anh bên trong đan điền thì cực kỳ suy yếu.
Đó mới chỉ là uy lực do hai pháp bảo đụng nhau phát ra bên ngoài mà thôi, nhưng uy lực của nó thật quá cường đại, cho dù Tiết Lăng Vân đã là Phân Thần kỳ rồi mà vẫn không thể ngăn cản nó được.
- Xem ra đời ta thế là xong!
Tiết Lăng Vân cười khổ nói.
Lúc này đây hắn ngay cả phi hành cũng không làm được, cho dù là đi bộ cũng rất khó khăn, xem ra sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị Ngô Minh bắt được.