….
Trở lại với Tiết Lăng Vân, hắn bây giờ đang bị thương rất nặng, bước đi cũng rất khó khăn, hắn đang muốn tìm một nơi nào đó để dưỡng thương thì đột nhiên có một đạo thân ảnh từ trên trời bay xuống.
Tiết Lăng Vân lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ lần này thế là hết, không ngờ người của Trường Sinh Môn đuổi đến nhanh như vậy.
Sau khi thấy rõ ràng tướng mạo của người đó xong, Tiết Lăng Vân lập tức vui mừng, hắn hưng phấn hô lên:
- Chân nhi? Là ngươi!
Người tới chính là Lý Ngọc Chân, Lý Ngọc Chân vẫn một mực đuổi theo truy tìm dấu vết của Tiết Lăng Vân, vừa nhìn thấy phía trước có một cái hố to sâu cả trăm mét, hơn nữa trên mặt đất còn lưu lại vết máu, Lý Ngọc Chân không biết đã có chuyện gì xảy ra, nàng lo Tiết Lăng Vân đã gặp phải nguy hiểm gì đó, lập tức chạy xung quanh tìm kiếm, lúc này mới tìm được Tiết Lăng Vân.
- Lăng Vân, ngươi làm sao vậy? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?
Lý Ngọc Chân cuống quít chạy tới trước mặt Tiết Lăng Vân, đưa một đạo chân nguyên vào trong cơ thể của Tiết Lăng Vân, nàng lập tức biết được tình huống bây giờ của Tiết Lăng Vân thật sự không tốt.
Tiết Lăng Vân khẽ lắc đầu, nói:
- Ta chỉ bị thương mà thôi, tĩnh tu một hồi sẽ khôi phục! Chân nhi, ta hỏi ngươi, A Dao bây giờ thế nào rồi?
Trong lòng của Lý Ngọc Chân vẫn rất lo lắng, nàng đang sử dụng chân nguyên của mình từ từ chữa trị thương thế trong người của Tiết Lăng Vân, nghe được Tiết Lăng Vân hỏi, nàng nói:
- Sư tỷ bây giờ không có chuyện gì cả, nàng chỉ bị Ngô Minh sư thúc nhốt lại trên Phiêu Miểu Phong thôi!
Trong lòng Tiết Lăng Vân vẫn lo lắng cho Tống Ngọc Dao, hắn lại hỏi:
- Ngô Minh sẽ không thưởng tổn đến A Dao chứ? Hắn thật sự biết được quan hệ giữa ta với A Dao à?
Lý Ngọc Chân gật đầu, nói:
- Chắc là vậy! Ngươi yên tâm đi, dù sao Ngô Minh cũng là sư thúc của bọn ta, cho dù sư tỷ có phạm sai lầm lớn hơn đi nữa thì Ngô Minh cũng sẽ không làm tổn thương đến sư tỷ đâu. Bây giờ quan trọng nhất là ngươi phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này, không thể để sư thúc bắt được ngươi!
Tiết Lăng Vân nghe được tin Tống Ngọc Dao tạm thời sẽ không có chuyện gì, nội tâm của hắn hơi buông lỏng một chút, hắn cười khổ nói:
- Ta bây giờ đang bị trọng thương, chỉ sợ không thể phi hành được!
Lý Ngọc Chân lắc đầu, đỡ Tiết Lăng Vân, nói:
- Ngươi quên còn có ta ở đây à? Sư tỷ là nữ nhân của ngươi, ta cũng là nữ nhân của ngươi...! Mặc kệ sau này Ngô Minh sư thúc trách phạt ta thế nào đi nữa thì hôm nay ta cũng phải giúp ngươi trốn khỏi nơi này!
Tiết Lăng Vân không nói gì thêm, hắn nhìn Lý Ngọc Chân rồi nhẹ nhàng cười, cầm lấy tay Lý Ngọc Chân.
Lý Ngọc Chân lập tức mang theo Tiết Lăng Vân bay về phía Bắc, bọn hắn không hề biết rằng Ngô Minh bây giờ đang ở trên Phiêu Miểu Phong dưỡng thương, phải hai ngày sau Ngô Minh mới có thể ổn định lại thương thế của mình.
Hai người bay liên tục một ngày, khoảng cách từ Trường Sinh Sơn đến chổ hai người cũng có mấy ngàn dặm, Lý Ngọc Chân cùng Tiết Lăng Vân lúc này mới dừng lại, hai người tìm được một sơn động vắng vẻ, Lý Ngọc Chân lập tức tiến hành chữa thương cho Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân đều ngồi khoanh chân trong sơn động, tay của Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân nhẹ nhàng chạm vào nhau, từng đạo chân nguyên trong cơ thể của hai người vận chuyển qua lại, chân nguyên cửa Lý Ngọc Chân đang chậm rãi ổn định lại hỗn loạn chân nguyên trong người của Tiết Lăng Vân, sau đó chân nguyên của nàng lại tiến vào nguyên anh của Tiết Lăng Vân, dùng chân nguyên của mình từ từ tẩm bổ cho nguyên anh của Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân đều tu luyện tâm pháp của Trường Sinh Môn nên chân nguyên cũng giống nhau, từng đạo nhàn nhàn quang mang lóe lên trên cơ thể của hai ngươi, cả sơn động đều bị chiếu sáng lên.
Hai ngày sau, thương thế trong người của Tiết Lăng Vân mới hoàn toàn khôi phục, hắn chỉ tiếp nhận dư kình do Hắc Huyền Đỉnh cùng Phi Kiếm đó va vào nhau mà bị thương, tuy thương thế của hắn rất nặng, nhưng vẫn không hề thương tổn đến căn cơ, nên rất nhanh đã khôi phục lại.
Trái lại, Ngô Minh bị thưởng tổn tâm thần, đó mới thực sự là thương thế nghiêm trọng, không bỏ ra một hai năm khổ tu thì Ngô Minh rất khó có thể