Chị? Vậy Sao Nói \

Chương 15. Bắt Cóc (1)


trước sau

- Anh Đạt, anh dừng lại nghe em nói một chút đi.

- Em phiền quá, anh đã nói là anh không về.

Tấn Đạt mặc kệ cô gái ở phía sau đang lon ton chạy theo mình, vẫn ung dung cầm balô kiên định đi về phía trước.

Gọi hai tiếng ông ngoại hoàn toàn dễ, nhưng khó nhất là cái vấn đề vớ vẩn ông ngoại đã hứa với họ Phan. Chuyện nợ duyên là do ông trời sắp đặt, ông ngoại muốn thay thiên tử vẽ tương lai cho cậu sao, chuyện đó đương nhiên không thể được.

- Anh Đạt, ông nội cũng không phải ép anh mà. Anh có quyền từ chối. Sao phải ra ngoài ở chứ!

- Anh không muốn nghe vấn đề đó. Em thôi lải nhải có được không hả?_Đạt vò đầu, mặt gắt gỏng hẳn lên.

Tú Vi giật mình, loạng choạng đứng im lại khi người đằng trước tự nhiên quay lưng lại rồi la làng.

- Anh đã quyết định không về, em có nói khô cổ anh vẫn khẳng định anh không về. Rõ chưa?

- Nhưng ông nội vì anh mà lo lắng đến mất ăn mất ngủ, buồn đến bệnh luôn rồi. Nè! Ông nói là mang cho anh, nước trà xanh với gà rán.

Cô bé Tú Vi phình phịch giậm chân, cố lôi balô của Tấn Đạt rồi kéo khoá nhét vào. Còn trừng mắt cảnh cáo.

- Anh quăng bỏ là anh bất hiếu.

- Đối với cậu, anh có hiếu sao?_Đạt cười khẩy.

- Tính ba em là vậy, anh cũng đừng có để ý_Tú Vi khó xử, cúi đầu nói lí nhí_Hay em thay mặt ba xin lỗi anh, được không?

Tấn Đạt hiểu chuyện, chẳng rảnh hơi so đo làm chi kẻ hám lợi như cậu mình, người ngốc nhưng thích tỏ vẻ, cũng chẳng hiểu tại sao mợ và Tú Vi thì ngược lại, càng nhìn càng thấy dễ thương.

Xoa đầu Tú Vi, Đạt cười. Cô bé dễ thương hệt như búp bê, lại có chút ngốc ngốc giống ba mình, cũng may là khác tính tình.

- Anh không buồn đâu, mau về đi!

- Hihi, anh Đạt cũng không được buồn ông nội, phải mau về nhà đính hôn với chị gái kia nữa_Tú Vi toe toét cười.

- Anh đi đón bạn gái rồi. Bye~

Nói xong liền đi, quay đầu hay nán lại liền nghe con bé kia nhắc đến chuyện hôn ước. Thiệt tình mà nói, Tấn Đạt đã yêu bạn học Nhã Uyên rồi, vậy thì chỉ có kết hôn với một mình cô bạn ấy, còn lại đều không thể.

Ngoài Nhã Uyên, thể nào Đạt cũng không rung động với người khác.

- Không bắt máy là thế nào vậy?_Đạt càu nhàu.

Từ lúc tan học đến giờ, cậu gọi điện thoại mãi không chịu nghe, rõ ràng mới lúc chiều đã nguôi giận, còn hứa học đàn xong thì nhờ cậu đến đón. Thái độ hiện giờ là thế nào, lừa người sao?

Thật rất muốn giận ngược lại mà.

-•-

Yến Nhi đá cánh cửa gỗ, âm thanh "rầm" phát ra mạnh hơn tưởng tượng vì vậy chính cô ta cũng bị doạ cho giật mình. Là một đứa con gái sinh ra ở thành phố lớn, được cưng chiều từ nhỏ, vì vậy không thể nào quen với việc sống tự lập nơi quê người chỉ với anh trai. Gia đình làm ăn thất bại, công ty của ba bị mất, cuộc sống của tiểu thư cũng khác đi. Tính tính ca ngạo, khinh người, Yến Nhi vốn đã quen, không cam tâm nên Yến Nhi dần dần cáu gắt, hay gây chuyện, đánh nhau với mọi người, chỉ để nguôi ngoai sự bực tức.

Yến Nhi mở khoá balô, lấy hộp thuốc rồi thuần thục bật lửa đốt cháy một điếu chầm chậm hút, chân gác lên ghế chỗ Uyên ngồi, tay chống hông, Yến Nhi khom người phà khói thuốc ra nói giọng kiêu ngạo.

- Thứ Yến Nhi này muốn, nhất định phải có.

Uyên ho sặc sụa, lắc lắc đầu nhằm xua đi làn khói, xong vẫn im lặng.

- Tôi còn muốn trả thù chị.

- Chị không hề sai_Uyên cãi.

- IM!

...

- Chị sai ở chỗ cấm tôi chơi thuốc.

...

- Thứ đó ngon mà, giúp tôi bay được.

- THỨ ĐÓ HUỶ TƯƠNG LAI EM, HỦY CUỘC ĐỜI EM.

"Chát"

Uyên bị tát, cái tát tay đầu tiên trong 18 năm cô tồn tại trên đời. Uyên đau!

- CHỊ TƯỞNG CHỊ GIỎI LẮM SAO? AI CẦN CHỊ DẠY ĐỜI. HẢ?

Yến Nhi hét lớn, giận dữ bóp cổ Uyên.

- Chị thì thanh cao lắm sao? Vậy sao lại chọn tên nhà giàu bỏ anh trai tôi, hả?

- Hộc...hộc...Yến Nhi bỏ...hộc, bỏ chị ra...

- TÔI THỀ SẼ GIẾT CHỊ.

- Hộc...hộc...

- Tìm anh trai tôi mách đi. À quên, có người mới chia tay anh tôi rồi.

Uyên không nói được, chỉ liên tiếp lắc đầu.

- Nhưng tôi cần tiền, haha...

Nói rồi Yến Nhi buông tay cười ha hả, rút điện thoại ra quay đầu đi về phía cửa, sau năm giây đã biến mất. Uyên chỉ mơ hồ nghe "bán", " thích thì dùng"...và rồi chỉ còn tiếng im lặng.

-•-

Thiên Di ủ rủ nằm lướt facebook trên giường, sách tin học để kế bên, lướt lướt xem tin và hình ảnh, lại toàn thấy mấy đứa trẻ trâu suốt ngày than ế, muốn tìm gấu, tìm người yêu. Ảo đúng là ảo!

- Haizz~

Cầm lên đề tin học, lật lật vài trang xem rồi úp mặt luôn xuống gối. Quá tủi thân mà. Mang danh là lớp phó học tập, vậy mà đề kiểm tra tin học lần nào cũng thấp, 6 điểm mãi không vượt qua nổi.

Tổn thương sâu sắc!

"Ting.ting"

Nhóm chat của lớp C đang hoạt động, huyên thuyên kể vài chuyện vặt xảy ra chiều giờ. Thiên Di cũng dẹp bài tập sang một bên lăng xăng vào tám.

...vài tin nhắn trước...

Vũ GH: Chiều thứ 7 hẹn nhau nhá mấy bé, nhà Vũ.

Đình Đình: couple người ta phải hẹn hò chứ!

Vũ GH: Khoe hàng. Tin tui cướp người yêu bà không?

Tuấn đại hiệp: Diệt ngay cái đứa có bồ cho tao.

Thư Thư bí: Vũ mà cướp là Đình liều sống chết...

Phong Ca: Thật không thể tin bạn Trường lại thích bạn Đình.

Tần Khánh: đúng, đúng, không thể tin.

3T: lúc nãy Trúc vừa thấy hotboy chở chân dài.

Tuấn đại hiệp: Eo thon.

Vũ GH: Tao làm chứng.

Đình Đình: ...hic~

Thư Thư bí: trước xe một em, sau xe một em, rổ xe một em.

Nhã Nhã: Tớ tin.

Di sư tỷ: mới lạo qua nhà tớ tầm 3 phút trước.

Hotboy: đừng ghẹo tình yêu tôi thế chứ. Đình yêu dấu, thật tâm thì anh vẫn một lòng yêu em...

Phong ca: vãi~

L.H.M.T: các bạn không hề ác.

Đình Đình: méo tin.

3T: Đạt đại ca chả thấy???

Tần Khánh: bạn ấy bận đón gái trong lòng.

Nhã Nhã: Pom và Yan cũng không thấy, èo~

Di sư tỷ: Vũ bắt vợ Pom tớ đâu rồi?

Tuấn đại hiệp: Trả Pom về cho tao.

3T: 3 hồn 9 vía Đạt ơiii

L.H.M.T: có một sự vắng nhẹ.

Tần Khánh: ngày không Đạt buồn thúi ruột.

Hotboy: ngủ đi mấy mẹ, mai lên trường tha hồ nói.

----(17 bạn đã xem)----

Phong ca: mơ thấy Phong nha Đình Đình^^

Hotboy: cút xéo!!!

Nhã Nhã: G9 các tình yêu (='.'=)

----(11 bạn đã xem)----

••••

*Bệnh viện, 19:57*

Vừa xoa chân cho Gia Hân, Vũ vừa liếc nhìn, chị em nhà này tình cảm thật tốt, không biết là thật hay giả mà Gia Hân lo lắng cho bạn học Nhã Uyên đến khóc lóc rồi ngất xỉu, ban nãy vừa ngồi dậy đã hỏi ngay chị đâu. Thật, thân mình còn lo chưa xong vậy mà cứ thích nghĩ về người khác...

Trước kia Vũ từng có một cậu bạn thân, chỉ vì xích mích trong chuyện để ý em lớp dưới mà cậu bạn kia trở mặt gây sự, hết kiếm chuyện trên trường rồi đến chặn đường đánh. Hôm nào may thì Vũ thoát, hôm nào xui thì te tua dưới tay cậu bạn ấy. Khi đó nữ anh hùng xuất hiện, đứng chắn trước mặt Vũ trong tình trạng giày búp bê đen, váy hồng, tóc thắt bím, tay cầm que kem. Kỳ thực lúc đó Vũ nghĩ chỉ có xong đời, một đứa siêu bánh bèo đối đầu 3 tên con trai thì sao qua nổi. Vũ càng không ngờ tới thì ra bé bánh bèo này có võ, tuy không cao tay nhưng đủ doạ 3 tên kia biến mất khỏi cuộc sống của Vũ những năm tháng sau này.

Có thể nói, Vũ lúc đó chẳng còn dám xem ai là bạn. Đến khi bị cô bé bánh bèo kia cho ăn vài đấm mới tỉnh táo giựt dậy tinh thần đi tìm bạn để chơi. Và chính bé bánh bèo kia là người bạn đầu tiên Vũ tin tưởng. Cũng chính là Gia Hân của bây giờ, một cô gái ngây thơ, nhí nhảnh...

- Hic~

- Đau hả?_Vũ ngước mặt hỏi.

Gia Hân lắc đầu, mếu máo. Vũ nén cười bộ dạng của cô bạn hiện tại, rõ là đau lại còn giả vờ.

- Xoa một chút thôi, xong Vũ đưa về.

- Không tìm Yan hả?_Gia Hân lí nhí.

- Giả thôi, Uyên lớn như vậy bắt cóc nuôi tốn cơm.

- Cũng không ăn nhiều như Vũ_Hân bĩu môi.

Vũ cười, xem ra sự giận dỗi đã bớt đi một chút.

Mấy thằng con trai trong lớp bảo Gia Hân thích Vũ, mỗi lần xuống căn-tin trường ăn trưa đều thấy Hân len lén nhìn Vũ, hôm nào có bạn nữ ngồi cạnh hôm đó về lớp Hân không thèm nhìn mặt Vũ, lũ con trai gọi đó là ghen ngầm.

Lại thêm, vị trí kế bên năm nay Hân vội xin cô đổi chỗ, cố tình ngồi đằng trước cho mất luôn tầm nhìn khỏi phải để ý. Thế mới khổ, Vũ chỉ còn nhìn thấy bóng lưng ai đó...

-•-

Thích một người, chỉ cần nhìn thấy họ khóc, mọi lỗi lầm đều được khoan dung bất chấp chẳng cần điều kiện. Giống như con gái, ta có thể giận họ vì trễ giờ, lỡ hẹn. Nhưng chỉ khi họ mếu máo rồi dỗi ngược lại ta mới phải là người đi xin lỗi. Tình cảm là vậy, vu vơ một vài thứ không đáng mới trở nên lãng mạn!

Đạt biết là bản thân sai, sai nhiều lần, mỗi lần là một lỗi nhỏ, mỗi một lỗi nhỏ đều có liên quan đến Uyên. Vậy nên cũng có đôi lúc cãi nhau, giận nhau vài chục phút, rồi hoà. Bởi thế tình bạn cứ mãi kéo dài không xác định...

- Con điên này! Giỡn kiểu gì mà chả hiểu nổi luôn trời.

Đạt giận đến mức muốn quăng luôn điện thoại xuống đất, đâu phải là Uyên không biết cậu thích cô. Nhưng mà, chiều nay đã bảo không còn giận, còn hứa là chiều nay học xong sẽ gọi cậu đến đón. Uyên đùa chắc, tưởng Đạt không đợi được nên chơi trò trốn tìm. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, đợi Uyên cả đời Đạt còn đợi được chứ đừng ở đó mà thách thức, nhưng mà ở đây là cậu đang lo lắng. Đùa đủ chưa vậy?

-•-

Căn nhà gỗ tối om, sàn nhà bốc lên rõ mồn một mùi ẩm mốc, cây cối bên ngoài xào xạc xào xạc reo làm không gian trở nên càng rùng rợn. Uyên cố gắng cảm nhận thế giới bên ngoài bằng tai, căn phòng này tối, thật không dễ gì nhìn được mọi thứ, bên cạnh Uyên chỉ nghe Yến Nhi nói qua điện thoại với ai đó, rồi rời đi.

- Cẩn thận không để trốn thoát, chờ anh Công giải quyết.

- Được.

Trong bóng tối Uyên chẳng nhìn ra là có những ai, nhưng nghe ra thì đó là giọng đàn ông. Yến Nhi nói xong liền mở cửa bước ra, chút ánh sáng
của bóng trăng len lỏi vào làm Uyên phải nheo mắt né tránh, lại thêm ánh sáng của đèn pin cứ nhầm hướng Uyên mà chiếu tới nên trong vài giây mắt đột nhiên bị chói. Uyên thấy hai người đàn ông, một gầy một béo...

- Chưa bịt mắt.

- Mau!

Sau đó, Uyên chẳng nhìn được mà cũng chẳng nói được. Mắt và miệng đều bị hai tên kia bịt kín.

- Ngon cơm rồi đây, là học sinh đó mày, haha.

- Lớp 12 rồi, mới lớn luôn.

Tên mập vừa nói xong liền đưa tay sờ ngực Uyên trêu chọc.

- Được, vừa tay lắm!

Uyên giãy giụa.

- Ưm...ưm...ánh a (tránh ra).

- Haha, phản ứng dễ thương chưa kìa.

- Tao thèm lắm rồi, chờ anh Công đến cả ba đều chia, haha...

Tên ốm khom người hôn lên cổ Uyên, hai tay ở dưới vừa đủ sờ hai bên ngực rồi ha hả cười, tên mập cũng nhân cơ hội đại ca chưa đến tiếp tục sờ khắp người Uyên, khom người hít hà hương thơm trên người Uyên.

Uyên khóc, hiện tại Uyên không biết mình đang ở đâu, sẽ như thế nào khi bị Yến Nhi dùng làm vật trao đổi cho bọn người xấu kia, Uyên chỉ biết mình sắp bị bán đi. Không phải Uyên ngốc mà không nhận ra được vấn đề khi bị Yến Nhi bắt cóc, chỉ là không ngờ tới việc cô bé quả thực có gan làm vậy.

Xích mích phải kể đến từ lần Uyên cứu Yến Nhi khỏi bọn người xấu. Lần thứ nhất khi cô bé tụ tập bạn bè uống rượu trong công viên, Yến Nhi say đến không nhìn ra người, liền bị nhiều tên con trai gạ gẫm lôi đi trong men rượu. Uyên không vô cảm, chẳng qua là không muốn dây vào những chuyện phiền nhiễu, là Gia Hân muốn giúp, mà Uyên là chị vậy nên cũng hùa theo làm anh hùng cứu mỹ nữ xinh đẹp kia thoát khỏi bọn dê xồm ấy. Và dĩ nhiên cả hai chả ai thấy được mỹ nữ kia đền ơn, dù là một lời nói.

Lần thứ hai, Yến Nhi cùng vài tên con trai cũng trạc tuổi mình thi nhau tiêm vào người thứ thuốc gì đó mà theo mọi người vẫn thường gọi là "xì ke". Uyên lao đến kéo cô bé ra, khuyên ngăn, rồi mắng. Và xích mích như hiện tại...

Làm sao đây, giúp Yến Nhi trở về như lúc trước, bài toán này Uyên cứ tưởng đơn giản, nhưng thật chất khi nghiêm túc ngồi giải mới hiểu nó chẳng có đáp án, vì vốn dĩ, đề toán đã sai từ ban đầu. Đúng đến mấy cũng thành sai.

Chuông điện thoại rung trong balô, Uyên như tỉnh dậy sau một nỗi sợ không giải đáp. Uyên chắc là Đạt gọi. Tay bị trói chặt, mắt bịt vải đen, miệng dán keo dính, làm thế nào để bấm nghe. Uyên bất lực ấm ức khóc to hơn, tay ở phía sau ngọ ngoậy để làm lỏng dây. Nơi này quá đáng sợ, Uyên muốn thoát khỏi đây.

-•-

Đạt tức giận đấm tay vào cây đèn đường kế bên, để cậu lo vậy vui lắm sao. Gọi điện chiều giờ thì khoá máy, gọi được lại không nghe, giận gì giờ này nữa chứ?!

"Con với Uyên sao vẫn chưa về?"

- Uyên nói muốn mua chút đồ, lát nữa sẽ về, cậu đừng lo, có con đi cùng mà.

"Đừng trễ quá đấy nhé!"

- Con biết rồi cậu, con sẽ đưa Uyên về sớm.

Đạt nói dối, cậu bây giờ còn chưa tìm ra Uyên thì làm sao đưa được Uyên về nhà an toàn như đã hứa với cậu Mạc Ân.

Đạt dựa lưng vào cột đèn, cậu lúc nãy tìm Uyên vội quá quên lấy xe luôn rồi. Cuốc bộ từ chiều đến giờ mệt đến không thở nổi, Đạt nghiến răng.

- Đợi khi thấy bà, tui đem nuốt luôn vào bụng.

Đưa tay xem điện thoại, pin chỉ còn 12 phần trăm, giờ này không thấy đường Đạt cũng chẳng dám mở đèn, cậu đang tiết kiệm từng phần trăm pin một chờ Uyên gọi lại.

"Đi vòng quanh tìm nơi có em, nhiều khi lòng anh lạc lối..."

Điện thoại Đạt reo, là Uyên.

-•-

- MAU TÌM NÓ!

- MẸ NÓ, ĐỒ CON QUỶ.

Tiếng bước chân ngày càng gần với chỗ Uyên đang nấp, giây phút này Uyên tuyệt đối phải giữ im lặng, nếu bị phát hiện coi như lần này Uyên toi đời, mất sạch với bọn cầm thú này.

Tên gầy đá loạn xạ lá cây văng tung toé. Uyên nín thở, họ đứng gần quá rồi.

"Tấn Đạt! Cậu phải nhanh đến"

Điện thoại rung, đèn màn hình sáng, ngước nhìn đã thấy hai người kia bốn mắt nhìn mình. Uyên theo phản xạ nhanh chóng bỏ chạy. Thiên Di khốn nạn, gọi ngay lúc nguy hiểm này là thế nào.

- Bên đó, đuổi theo nhanh!_tên mập hét.

Uyên không còn sức vì vậy bước chân càng ngày càng chậm. Balô đã bị tên mập tóm lấy, màn rượt đuổi chỉ vỏn vẹn hai phút đã kết thúc. Uyên lại về căn nhà cũ, nhưng lần này khác hơn, căn nhà sáng đèn từ ngoài vào trong, căn phòng này cũng khác phòng vừa rồi Uyên bị nhốt. Căn phòng trang trí cũng không kĩ lắm, có nệm, có sofa, có tivi, có hoa hồng, phòng còn thơm mùi hoa hồng nhè nhẹ. Bên cạnh là một cô gái, trên người chỉ có cái áo sơ mi nam che lại, gương mặt thì ngập tràn nước mắt. Uyên nhăn mặt, tình huống gì đây, chẳng lẽ...

- Cô bé học sinh đây sao?

- Vâng, anh Công.

Tên Công kia nhìn Uyên cười cười đùa giỡn.

- Em học lớp mấy?

*im lặng*

- Đủ 18 chưa?

*im lặng*

- Bạn trai có chưa?

*Uyên vẫn im lặng*

Uyên mếu máo trong lòng, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Tên mập thấy Uyên im lặng khi đại ca hỏi thì nổi nóng, bèn tức giận bóp cổ Uyên cảnh cáo.

- KHI NÃY LA LỚN LẮM MÀ, GIỜ CÂM RỒI SAO? HẢ?

- BỎ TÔI RA, ĐỒ XẤU XA_Uyên hét.

- CON NHÃI RANH, HỖN LÁO.

- Ồn ào quá mập!

Vừa định đưa tay đánh Uyên tên đại ca đã lên tiếng nhắc nhở, Uyên gật gật đầu đồng tình, cũng thấy vậy là đúng, tên mập rất ồn.

- Chia cho anh em.

Chỉ tay vào cô gái bên cạnh, tên đại ca ra lệnh, ngẩng mặt nhìn Uyên hắn toe miệng cười, rơi vào tay kẻ xấu còn ngây thơ như vậy, ai thích cô bé này quả là thú vị mà.

- Nhanh ra ngoài đi_hắn phủi phủi tay, mặt thì gắt gỏng.

- Dạ, đại ca!

- Đến đó đi.

Tên mập đẩy Uyên ngồi vào lòng tên Công rồi quay sang bế cô gái kia đi ra ngoài, lại còn khoá cửa.

Uyên hiểu một chút sự việc, lập tức la làng đánh đấm túi bụi.

- Buông tôi ra, tôi không muốn. Xấu xa như anh sẽ bị người ta ghét bỏ suốt cuộc đời. Anh sẽ đơn độc, không có bạn gái, không có ai chơi. Bỏ tôi ra, bắt nạt tôi, tôi sẽ méc mẹ. Aaa...

Uyên giãy giụa. Tình hình hiện tại trong căn phòng nãy giờ Uyên hiểu rồi. Cô gái kia chắc cũng mất cái đó...

- Haha...

Ngược lại với thái độ của Uyên thì tên Công kia chỉ cười lên hai tiếng.

- Cô bé thú vị thật đấy!

Hắn giữ chặt hai tay Uyên đẩy cô ngã ra giường, học sinh khẩu vị chắc sẽ khác mấy cô gái vừa nãy.

"Roẹt..."

Áo đồng phục của Uyên bị hắn xé rách, lộ hết cả ngực và eo ra ngoài, Uyên cố gắng kháng cự thế nào cũng không thắng nổi sức của hắn, ngoài la hét và giãy giụa ra trong Uyên cũng toàn là hỗn loạn, nghĩ cách giải quyết lúc này hoàn toàn là không có...

- Bỏ tôi ra. Áaa! Cứu với, có ai không cứu với.

...

- Đạt ơi cứu Uyên.

...

Bàn tay hắn không ngừng làm loạn trên cơ thể Uyên, nhanh chóng muốn chiếm lấy cơ thể tuyệt mỹ của cô gái này, là thiếu nữ hắn tuyệt đối không bỏ qua. Trước khi bán qua biên giới, hắn là người đầu tiên phải sử dụng hàng.

"Rầm"

Đạt đạp cánh cửa, thẳng tay lôi tên Công ra giáng xuống một đấm ngay mặt. Người con gái dưới thân hắn là người mà Đạt yêu, tổn thương cô chính là làm tổn thương Đạt, kiếp này Đạt đã hứa, những người quan trọng với cậu nếu bị tổn thương thì cậu thề rằng những người làm tổn thương đó sẽ không yên ổn. Một là chết, hai là bị thương.

Với Đạt, ngoài gia đình thì Uyên chắc chắn cũng có một chỗ rất quan trọng trong tim cậu, nếu Uyên đứng thứ hai thì chẳng còn ai đứng thứ nhất. Uyên đau một chút, tim Đạt lại rỉ máu hai chút, Uyên khóc ngoài mặt, Đạt lại khóc trong lòng. Giống như vậy, khóc trong lòng mới là điều xót xa nhất...

Uyên là vậy, khiến Đạt cứ xót xa từ những điều nhỏ nhất. Nhưng lạ là, Đạt không cảm thấy phiền, cứ muốn tình nguyện quan tâm Uyên mỗi ngày, luôn muốn bị làm phiền với ti tỉ những thứ không đâu xuất phát từ Uyên. Chỉ cần là Uyên, Đạt cam lòng.

Truyện convert hay : Đại Thần Ngươi OOC Rồi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện