Gió mùa thu bên ngoài thổi nhẹ, những lá cây ngoài vườn vào mùa đã chuyển vàng, một cơn gió nhẹ đã làm chúng lao xao rung chuyển, những chiếc lá úa vàng nhẹ nhàng đáp xuống nền đất.
Tiếng xào xạc lá rơi bên ngoài khiến Nhã Đan càng thêm buồn chán, cô cảm thấy ba tháng ở trong Khương gia không được ra ngoài thật là buồn chán biết bao...
Trên bàn ăn đều là cơm canh đạm bạc, mấy hôm nay Khương Duật luôn để ý đến tâm tình của Nhã Đan, lúc sáng thấy cô chỉ ăn canh với cơm nên hắn đã căn dặn phòng bếp nấu cơm canh đạm bạc.
Nhã Đan thật sự ăn rất ngon lành, ăn hết hai tận bát cơm cô còn húp cả tô canh lớn.
Nhưng rồi chẳng hiểu lý do gì con nhóc đó đã rơi vào trầm tư, ánh mắt lơ đảng nhìn về nơi nào đó, tay thì cầm muỗng khấy khấy chén canh.
Khương Duật nhướng mày chăm chú quan sát vẻ mặt ấy.
Trong đáy mắt lơ đảng của Nhã Đan hiện rõ ba chữ "Muốn - Đi - Chơi".
Khương Duật cố tình đập nhẹ tay xuống bàn ho khan một tiếng để đánh thức Nhã Đan.
Cô nàng liền bị tiếng động đó của hắn làm giật mình, cô cười cười cắm cúi húp canh.
Cùng lúc này giọng nói trầm ấm của hắn vang lên:
- Tuần sau cho em đi chơi.
Hắn vừa dứt lời, đôi mắt to tròn sắc xảo vừa rồi còn có sự lơ đảng vậy mà từ lúc nào đôi mắt ấy đã sáng chưng lên nhìn thẳng vào hắn.
Cô phấn khích hỏi lại: "Thật không?"
Khương Duật nhếch mép, hắn nén nụ cười lại cúi đầu húp canh, ánh mắt trông chờ ấy vẫn luôn nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.
Một lúc sau, khi đôi mắt biết cười tròn vo ấy chuẩn bị vụt tắt sự chờ đợi hắn lại cất giọng:
- Mau ăn hết canh đi!
Nhã Đan cười thích thú, vậy là lão già đã đồng ý cho cô đi chơi rồi nha.
Ở nhà hoài cô nổi móc luôn rồi.
- Em muốn đi biển...
Khương Duật ngắm nghía vẻ mặt hăng hái, xinh đẹp của cô cáo nhỏ rồi điềm nhiên gật đầu.
Nhã Đan mừng rỡ cầm chén canh lên uống một hơi.
Hắn ở cạnh nhìn thấy thì bật cười, con cáo nhỏ này cứ như con nít vậy, đáng yêu chết đi được.
...
Bây giờ là giờ trưa, Nhã Đan có thể lên phòng ngủ, ôi cô buồn ngủ lắm luôn ý.
Chuẩn bị nhắm mắt đánh giấc cô chợt nhận ra Khương Duật vẫn ngồi bên cạnh cùng chiếc laptop, cô nhíu mày hỏi:
- Anh không đến công ty à?
Người đàn ông mang vẻ đẹp tinh xảo vẫn dán mắt vào màn hình laptop không nhìn đến cô, giọng hắn dịu nhẹ: "Ừm, ở nhà với em".
Nhã Đan nghe xong mặt tỏ thái độ kì thị rõ thấy:
- Lười thì có chứ có mà ở nhà với em lắm!
Khương Duật bật cười đưa mắt nhìn cô gái nhỏ cáu gắt, hắn đưa tay kéo gối cô đang nằm sát lại gần mình.
Tiện tay kéo luôn cả cơ thể bé nhỏ:
- Là muốn ở với em.
Nhã Đan ngờ vực nhìn gương mắt ấy một hồi lâu rồi ngoảnh mặt làm ngơ, cô nằm xuống gối nhắm mắt.
Cánh tay mềm mại ôm lấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh.
Khương Duật mỉm cười xoa đầu cô một cái rồi tiếp tục làm việc với cái laptop.
Sau vài tiếng làm việc với cái laptop to lớn kia thì hắn nhìn lên đồng hồ đã hơn năm giờ chiều rồi.
Cô gái nhỏ tay vẫn ôm hắn mà nhắm mắt ngủ.
Đôi mắt hắn vô tình nhìn ra cửa ban công, đợt gió thổi qua khiến cây cối bên ngoài không ngừng rung chuyển.
Trời vào thu, thời tiết đang dần chuyển sang lạnh.
Nhã Đan lại không có thối quen