Chuyện phải kể về lúc nãy khi cô ngủ.
Cô vốn đang chìm đắm trong giấc mơ đẹp.
Đột nhiên trong giấc mơ xuất hiện cảnh cô đưa dù cho hắn trong đêm mưa.
Hắn cưỡng hôn cô còn gọi cô là "Hồ Nhi".
Cô biết cảnh đó không phải mơ mà là kí ức cũ lần đầu gặp hắn.
Ấy thế mà trước giờ cô vẫn luôn nghĩ lần đầu gặp hắn là khi cô xém bị đám xã hội đen ***** ***, lúc trước cô còn luôn tự hỏi sao hắn lại biết mà đến cứu cô, sao hắn lại đối tốt với cô như vậy hóa ra ngay từ đầu hắn đã nhận lầm cô với người khác.
Nơi bên trong lòng ngực trái khẽ nhói, cô đưa tay sờ lên nó, hơi nhói...!nhưng có phải cô nên ra ngoài hỏi rõ hắn?
Cùng lúc này, bóng dáng to lớn của hắn như cơn gió xuất hiện bên cạnh cô, hắn lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Nhã Đan trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ, hành động ân cần này có phải là dành cho cô thật không?
Lúc này lại nhớ đến hình nền điện thoại của hắn cũng để ảnh người kia.
Khó chịu càng thêm khó chịu, cô gạt tay hắn rồi hậm hực đi ra ngoài.
Khương Duật ngây người, tâm tình Nhã Đan lại không tốt?
Hắn đi ra ngoài đã thấy bóng nhỏ nằm trên giường chùm chăn kín mít.
Hắn thầm thở dài ngồi xuống giường dở tấm chăn ra nhìn gương mặt khó coi của cô.
Hắn cất giọng ra lệnh:
- Ngồi dậy.
Nhã Đan trừng mắt nhìn hắn một lúc rồi xoay mặt về hướng khác đưa tay bịch hai tai lại không thèm nghe hắn nói.
Hành động ngang bướng này của cô khiến gương mặt hắn thoáng chốc u tối lại.
Thái độ ngang ngược này không giống với giận dỗi cho lắm.
Hắn phải làm cho ra lẻ.
- Em ngồi dậy mau.
Gọi không được thì động tay động chân kéo cô dậy.
Do hắn dùng lực mạnh quá hay sao mà đôi mắt Nhã Đan đã rơm rớm nước mắt.
Vừa định lớn tiếng với cô đã bị chính gương mặt đáng thương không kém phần kiên cường này làm cho mềm lòng.
Nhã Đan thấy hắn không làm gì mình cô càng ngang ngược hơn, cô gạt tay hắn ra trừng lấy hắn cất cao giọng:
- Anh đừng có động vào em!
[...]
Ngồi trên bàn ăn không khí ảm đạm vô cùng.
Hắn và cô chẳng ai ná động đến đũa, sắc mặt mỗi người ai nấy cũng đều lạnh tanh.
Khương Duật đang rất rối ren không biết con cáo nhỏ bị cái gì mà ngủ một giấc dậy lại trở nên cáu gắt với hắn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng con cáo này quá ngang ngược, hắn cũng không thể cứ chiều ý hạ mình miết.
Trôi qua 15 phút, Nhã Đan nhịn không nổi liền cầm đũa lên ăn.
Khương Duật chẳng thèm để ý đến cô trực tiếp đứng dậy rồi khỏi bàn ăn.
Chứng kiến hành động đó của hắn Nhã Đan bất giác xiết chặt đôi đũa trên tay.
Không biết thế nào đôi đũa đột nhiên kêu lên một tiếng *rắc* và rồi gãy làm đôi.
Nhã Đan kinh ngạc nhìn bàn tay mình.
Là cô bẻ nó gãy ư?
Khương Duật từ lúc nào đã ngoái đầu lại nhìn cô.
Trên môi hắn còn có nụ cười bất lực.
- Nhã Đan, em tức giận cái gì?
Nghe giọng hắn cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, trong lòng bỗng cảm thấy oan ức kì lạ, cô bĩu môi phản bác:
- Em không tức giận.
Thấy biểu hiện né tránh của cô Khương Duật bất giác cười lớn, hắn sải bước đi đến chỗ cô.
Bàn tay to lớn mang hơi ấm quen thuộc đặt lên đ ỉnh đầu cô xoa xoa.
Khương Duật cúi người, đặt cằm lên cần cổ cô, Nhã Đan có thể cảm nhận thấy hơi thở ấm nóng thoảng hương bạc hà nam tính.
Hắn đột ngột cắn vào làn da cổ mềm mại khiến cô bất giác đỏ mặt la lên một tiếng.
Lúc này Khương Duật bật cười đưa tay sờ vết cắn do mình tạo ra:
- Con cáo nhỏ nhà em, cắn người ta thì không sao, bị cắn lại thì khó chịu à?
Nhã Đan ngoảnh mặt đi nơi khác không thèm nhìn