Ngày kia là ngày tổ chức đám tang, cô nhi viện của Nhật Hạ ở một vùng ngoại ô, đi xe sẽ mất hai tiếng.
Nhật Hạ ngồi sụp xuống sàn, gạt bức thư qua một bên, nghiêm túc suy nghĩ tiếp theo mình nên làm gì.
Cuối cùng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Vương Nhược Đông.
Lần trước để tiện liên lạc công việc, anh ta đã cho cô số của mình.
Nhật Hạ gạt nước mắt, nhấc máy.
“Hoá ra cô là tình nhân của Hứa Âu Thần.
Không ngờ cô là hạng đàn bà như vậy! Tôi đã nghĩ cô là cô gái chính trực, là người phụ nữ hết lòng vì gia đình nhưng hoá ra cũng chỉ là loại phụ nữ rẻ tiền!” Vương Nhược Đông giận dữ, nói mộ tràng trong điện thoại.
Nhật Hạ nghe xong, hoảng hốt.
Cuối cùng chuyện này đã đến tai người khác rồi sao?
“Tôi không phải người đề nghị hay chủ động quyến rũ anh ta.
Nếu Hứa Âu Thần không uy hiếp tôi, hà cớ gì người phụ nữ đã có gia đình như tôi phải bám dính lấy người đàn ông đã có vị hôn thê?” Nhật Hạ giữ bình tĩnh, bản thân cô biết rằng trong chuyện này mình không sai, nên không có gì phải cảm thấy xấu hổ.
“Ý cô là sao?” Vương Nhược Đông giọng đã nhẹ đi, hỏi cô.
“Anh ta đã uy hiếp tôi bằng một đoạn video giả.
Nếu anh ta không dồn tôi đến bước đường cùng bằng đoạn video, tôi chỉ muốn anh ta rời khỏi cuộc sống của tôi ngay lập tức!” Nhật Hạ nói xong, ngắt máy.
Cô không cần phải giải thích với những người không hiểu bản chất vấn đề mà đã đi hạ nhục người khác.
“Giữa tôi và Hứa Âu Thần không có gì hết.” Nhật Hạ một lần nữa khẳng định trong điện thoại.
“Tôi biết thân biết phận, không dám ảo tưởng điều gì.”
Ngay sau cuộc điện thoại đó, cô nhận được tin nhắn của Hứa Âu Thần, nội dung là muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.
Nhật Hạ đã tuyệt vọng hoàn toàn, giữa anh ta và cô còn gì để nói sao?
Nhưng tin nhắn sau đấy của Hứa Âu Thần đã thực sự làm cô giao động.
Trong tin nhắn nói rằng, nếu cô không đến thì anh ta sẽ không huỷ hợp đồng.
Đúng là hết nói nổi!
Nhật Hạ lấy chìa khoá xe, mượn xe của Khả Vy, lái đến nhà Hứa Âu Thần.
Cửa không khoá nhưng lại có tiếng cãi nhau, đồ vỡ trong nhà.
Tiếp theo là tiếng chửi bới của Hứa Âu Thần và tiếng trách mắng của Vương Nhược Đông.
“Cậu có còn là đàn ông không?” Vương Nhược Đông đập bàn, tức giận.
“Chuyện của tôi, không đến lượt cậu quản.
Đừng làm loạn nữa.” Hứa Âu Thần vẫn giữ thái độ bình thản, lạnh lùng, mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính, tỏ ý không quan tâm đến người đối diện.
“Tôi không quản chuyện của cậu, tôi lo cho Kỳ Âm kìa! Cậu bắt em ấy chờ đợi trong vô vọng suốt năm này đến năm khác, cuối cùng lại lấy một đoạn video giả ra để hăm doạ một cô gái rồi bắt cô ta làm tình nhân trong khi đã có vị hôn thê sắp đính hôn! Có khác nào phản bội tình cảm chân thành của cô ấy không?” Vương Nhược Đông nói một tràng, dường như sắp mất kiểm soát, tức giận đến nỗi gân xanh trên tay đã nổi lên.
“Sao cậu biết?” Hứa Âu Thần lúc này mới ngẩng lên nhìn Vương Nhược Đông, vẻ mặt bất ngờ.
“Tôi không ngờ cậu là con người như vậy! Tôi sẽ không bao giờ để Hàn Kỳ Âm phải chịu ấm ức.”
Vương Nhược Đông nói xong, đi thẳng.
Qua chỗ Nhật Hạ, chỉ liếc nhìn cô bằng đôi mắt sắc lẹm rồi rời đi.
Hứa Âu Thần lúc này mới phát hiện cô đã đứng ngoài cửa từ lâu, nhìn lên cô bằng đôi mắt thất vọng.
“Không ngờ cô lại nhờ Vương Nhược Đông đến đây.” Hứa Âu Thần nói xong, ném tờ hợp đồng lên bàn, rồi đi thẳng vào phòng.
Được thoát khỏi anh ta, đáng nhẽ cô nên cảm thấy vui chứ? Tại sao lại hụt hẫng như vậy..
Hơn nữa, cô cũng chưa bao giờ nhờ Vương Nhược Đông đến đây.
Nhật Hạ lặng lẽ bước đến, cầm bản hợp đồng rồi về.
Cất bản hợp đồng đi, cô như được giải thoát.
Sáng hôm sau, Dương Nhật Hạ đi làm như thường, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô thấy Hứa Âu Thần đi làm muộn giờ.
Con người như Hứa Âu Thần luôn phải làm việc có phép tắc, kế hoạch, anh ta làm như vậy cũng để răn dạy nhân viên của mình.
Mãi đến trưa anh ta mới đến, phong thái không toả ra khí chất bức người như thường, thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi, đầu tóc không được vuốt gọn gàng như thường nữa.
Không ngờ một người hoàn hảo như anh ta cũng có lúc như vậy...!tất cả nhân viên nhìn thấy cảnh ấy đều ngỡ ngàng.
Chỉ mình Nhật Hạ biết chuyện gì đã xảy ra..
Tất cả trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.
Cô là trợ lý, Hứa Âu Thần là ông chủ, cả hai không nói nửa lời thừa thãi với nhau.
Dương Nhật Hạ cố gắng làm lơ anh ta, khi mang tài liệu đi photo thì va phải một cô gái, khiến đống giấy tờ trên tay cô rơi hết xuống đất.
Nhật Hạ quá lơ