Hứa Âu Thần nhìn vẻ luống cuống của cô thì đứng dậy, mỉm cười kéo chiếc ghế ra, làm động tác như mời Nhật Hạ ngồi xuống.
Nhật Hạ nhìn vậy thì đành tiến đến, hai người cùng ăn.
Hoàng hôn nhẹ nhàng buông xuống, căn phòng tràn ngập ánh chiều tà, khung cảnh ấm cúng.
“Dạo này có nhiều việc lắm không anh?” Nhật Hạ lo lắng hỏi, nhìn anh đã gầy hẳn đi, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ.
Khiến Nhật Hạ có chút xót xa.
“Không nhiều, công ty vẫn ổn.” Hứa Âu Thần cười nhẹ, nhìn cô.
Anh không muốn cô lo lắng.
Nhưng nụ cười lại rất gượng gạo, dù anh ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, Nhật Hạ vừa nhìn đã nhận ra ngay anh đang không ổn.
Nhưng không muốn nói, chỉ đành ghi nhớ rồi bên cạnh giúp đỡ anh vực dậy.
Hai người nói được một vài câu với nhau thì Hứa Âu Thần ra ngoài ban công nghe điện thoại gọi đến của Chu Tử Văn.
“Hứa tổng, e rằng anh phải đến công trường ở Thanh Đảo một chuyến rồi.” Thư ký Chu nói, giọng lo lắng.
“Có chuyện gì?” Hứa Âu Thần cất chất giọng bình thản, chẳng mấy ngạc nhiên.
Bao lâu nay, dù có bất kì biến cố gì xảy ra, anh đều bình thản tự mình đối mặt.
Không chút sợ sệt lo lắng như trước.
Vì Hứa Âu Thần sợ rằng, chỉ một chút yếu đuối sẽ lại lạc mất Nhật Hạ một lần nữa.
“Bây giờ người dân đang đổ xô đến biểu tình và nói rằng khu nhà của chúng ta lật đổ bát cơm của họ.
Giám đốc ở bên đó cũng không thể giải quyết được tình hình.” Chu Tử Văn nói giọng gấp gáp.
“Tôi hiểu rồi.” Hứa Âu Thần nói xong thì tắt điện thoại, anh vốn không thích nhiều lời.
Nắm bắt được thông tin thì sẽ tắt máy, lập tức thực hiện theo kế hoạch, không để chậm trễ.
Đi thẳng vào phòng ăn, tiếp tục ăn cơm cùng Nhật Hạ.
Thái độ của anh có chút trầm tư, im lặng không nói khiến Nhật Hạ càng thêm lo lắng.
Cô hỏi có chuyện gì xảy ra, anh chỉ lắc đầu nói rằng không có gì.
Sau bữa ăn, Hứa Âu Thần đảm nhiệm việc rửa bát, còn Nhật Hạ lo gọt hoa quả tráng miệng.
Chút nữa hai người sẽ cùng nhau xem phim.
Dù không nhớ nhiều, nhưng lúc nào tâm trí cô cũng chỉ nghĩ đến anh, chỉ muốn ở gần anh.
Đôi lúc chính bản thân cũng thấy mình kì lạ...!dần dần cô càng yêu người đàn ông trước mặt mình.
Anh luôn lạnh băng với tất cả mọi người, chỉ dịu dàng ân cần với một mình cô, coi Nhật Hạ là cả thế giới.
Chứng tỏ, Nhật Hạ trong quá khứ đã chiếm trọn trái tim anh, mới có thể khiến một người như anh ôn nhu đến như vậy.
Cô thực sự tò mò những chuyện mình đã quên..
“Anh đưa em về nhà sắp đồ rồi đón Nhi Nhi nhé.
Mai mình sẽ đi du lịch.” Hứa Âu Thần đang thong thả xếp bát đã được rửa sạch trong bếp, nói ra.
Âm lượng đủ để Nhật Hạ nghe thấy.
“Sao gấp vậy?” Nhật Hạ thoáng bất ngờ, buông dao rồi tiến gần chỗ anh.
“Anh có một số công việc ở đó, tiện muốn đưa em và con đi chơi.” Hứa Âu Thần vừa rửa xong bát, lau khô tay rồi nhẹ nhàng tiến gần đến cô, khẽ dịu dàng hôn lên trán cô.
Lâu lắm rồi khoảng cách của hai người mới gần như vậy.
Thời gian đầu sợ cô không quen nên không dám động chạm, nhưng thật sự anh đã không chịu nổi nữa rồi.
Ngày nào cũng nhìn thấy cô khiến anh không kiềm chế được nữa, không nhịn được mà làm càn, chiếm tiện nghi của Nhật Hạ.
Dương Nhật Hạ thấy vậy thì tim đập loạn nhịp, trong ánh mắt thoáng ý cười, nhìn anh.
Hai má nóng bừng.
“Nhưng có ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Nhật Hạ lo lắng hỏi, đôi mắt trong veo đẹp hút hồn nhìn anh.
Khiến Hứa Âu Thần không thể rời mắt khỏi.
“Không sao mà.” Hứa Âu Thần nói xong, không nhịn được nữa mà hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm.
Nụ hôn hại Nhật Hạ ngượng đến đỏ mặt, vội