Sáng hôm sau, Nhật Hạ mơ màng mở mắt, nhìn thấy anh đang nằm bên cạnh.
Có chút cảm giác ấm áp lạ thường...
Cô cứ như vậy im lặng ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, lại thấy đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại.
Nhật Hạ không tự chủ được mà đưa tay lên, khẽ xoa để đôi lông mày có thể giãn ra.
Ngay cả khi ngủ, Hứa Âu Thần cũng không thực sự được thoải mái.
Hứa Âu Thần cảm thấy cô chạm vào mặt mình thì tỉnh giấc, ánh mắt va vào nụ cười ngọt ngào trên môi Nhật Hạ.
Khẽ vươn đôi tay rắn chắc qua kéo cô vào lòng mình, ôm thật chặt.
Được ở bên cô thế này, anh thực sự rất vui.
“Dậy thôi nào.” Nhật Hạ vừa nói, vừa gỡ tay anh ra rồi nhất quyết ngồi dậy, không thể bị sức hút của anh làm sa đoạ thêm nữa.
Quyết định ra ngoài nấu bữa sáng.
Đưa đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn nhìn lên đồng hồ, thật sự không còn sớm nữa.
Hứa Âu Thần vẫn chưa thấy đủ, ngồi dậy ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, cảm thấy cô vẫn còn hơi gầy, còn phải tẩm bổ thêm.
Thư thái đặt cằm lên vai Nhật Hạ.
Im lặng nhắm mắt thư giãn.
“Anh yêu em.
Cảm ơn em vì vẫn ở đây.” Anh nhỏ nhẹ nói, chất giọng trầm ấm quyến rũ, khiến trái tim Nhật Hạ không tự chủ mà cứ thế đập loạn nhịp.
Chẳng cần đến quá khứ, hiện tại cô cũng đã yêu anh mất rồi...
Mãi sau đó Nhật Hạ mới có thể tách con sâu ngủ bám người là anh ra, nhất quyết ra ngoài bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng.
Hứa Âu Thần lúc này vừa ngáp ngủ, bước vào phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đánh thức Hạ Nhi.
Con bé lúc này mới mơ màng tỉnh giấc, đôi mắt tròn xoe nhìn anh chớp chớp, khẽ gọi một tiếng ba rồi phụng phịu ôm cổ Âu Thần.
Anh nghe xong, động tác khẽ dừng lại.
Lần đầu tiên con gái chịu gọi anh là ba.
Cuối cùng, con gái anh sau từng ấy thời gian cũng chịu gọi anh là ba, không phải chú nữa.
Hoá ra cảm giác được làm cha lại hạnh phúc đến vậy.
Hứa Âu Thần vui vẻ không thôi, lâu rồi mới thấy tâm trạng thoải mái như vậy.
Cuối cùng cũng có thể cùng Nhật Hạ theo dõi quá trình lớn lên từng ngày của con gái.
Âu Thần cùng Hạ Nhi đánh răng rửa mặt, chỉ hai người thôi mà cũng đủ ồn ào, căn phòng tràn ngập tiếng cười, khiến Nhật Hạ không nhịn được mà tò mò bước đến, góp vui cùng hai cha con.
Hứa Âu Thần bình thường đáng sợ là vậy, nhưng ở bên con gái lại hết làm trò rồi lại chọc con bé cười không thôi.
Ai nhìn vào sẽ không tin Hứa Âu Thần ở nhà và ở công ty hay đối xử với những người xung quanh là một.
Dương Nhật Hạ nhìn gia đình nhỏ hạnh phúc của mình, mỉm cười rạng rỡ.
Cuối cùng, mơ ước bao lâu cũng trở thành hiện thực.
Những thử thách hai người đã trải qua để có được cuộc sống tốt đẹp như vậy quả thật không uổng phí.
Sau bữa sáng, cả nhà ba người bắt đầu khởi hành.
“Thật sự không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?” Vẫn là gương mặt lo lắng, Nhật Hạ biết anh bận đến thế nào, vẫn sợ rằng sẽ làm phiền anh.
“Anh cũng có việc cần giải quyết ở đó.
Cũng không muốn rời xa em và con, tiện thể đi chơi luôn.
Em đừng lo.” Âu Thần nói, nhìn Nhật Hạ, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Hứa Âu Thần tập trung lái xe, vừa liếc qua vẻ mặt vui vẻ của Nhật Hạ.
Sau vài tiếng lái xe cũng đến nơi, Hạ Nhi vui mừng hớn hở ngắm cảnh biển bên ngoài, không ngừng chỉ trỏ.
Từ nhỏ, đây là lần đầu tiên con bé được đi chơi xa.
Thời tiết ở Thanh Đảo bây giờ rất đẹp, đầy nắng và gió.
Từng đợt sóng biển khẽ vỗ vào bờ, những chú hải âu