“Rất xin lỗi anh, nhưng Nhi Nhi cần một người cha thực sự...”
Cô thực sự nghĩ nếu mình từ chối khéo như vậy sẽ giữ chút thể diện cho Hạo Hiên, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt chứa đầy cảm xúc hỗn loạn của Hứa Âu Thần thì chỉ muốn rút lại những lời vừa nói.
Nhưng lời nói ra rồi, rút lại cũng khó.
Giọng Hạo Hiên từ đầu máy bên kia trầm xuống, lộ rõ vẻ thất vọng:
“Thế cũng tốt, hy vọng em không chọn nhầm người nữa..
anh chỉ muốn em được hạnh phúc bên người em yêu..”
Nhật Hạ không biết nói gì thêm, càng nói thêm sẽ chỉ càng ngượng ngạo..
đành ấp úng chào:
“Cảm ơn anh...!em cúp nhé?” Rồi nhanh chóng tắt máy không chờ anh trả lời.
Đang chuẩn bị quay qua giải thích với Hứa Âu Thần, chất giọng trầm ấm của anh đã cất lên, pha thêm chút sự thất vọng.
“Chỉ vì Nhi Nhi cần một người bố thực sự thôi sao? Lần sau khi em nói những lời ấy, có thể đừng nói trước mặt anh không?”
Giọng anh không lớn, cũng không tức giận, chỉ là ánh mắt anh có chút..
thất vọng.
Khiến cô không khỏi cảm thấy có lỗi.
Cô khẽ giải thích: “Ý em không phải thế..”
Anh thở dài, đặt xấp tài liệu xuống bàn, hạ giọng nhưng có vẻ vẫn còn giận:
“Được rồi, anh không quan tâm việc đó nữa.
Nhưng anh chỉ muốn biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người bao lâu nay là thế nào! Anh tưởng đã kết thúc từ đêm hôm em cho hắn một cái bạt tai rồi chứ!?”
Nghe xong, Dương Nhật Hạ sững người.
Hoá ra đêm hôm đó anh đã chứng kiến tất cả.
Anh đã biết, nhưng vẫn một mực im lặng.
Trong quán cà phê tĩnh lặng, giọng nói của anh đã thu hút ánh nhìn của số ít vị khách ở đây.
Cô không biết nói sao với anh, chỉ có thể im lặng đứng dậy, để lại tiền trên bàn rồi cứ thế đi ra ngoài trong ánh mắt bất ngờ của anh.
Cô không muốn cãi vã ở đây.
Rất lâu rồi anh mới lớn tiếng với cô như vậy.
Nhật Hạ nhất thời không biết nên xử lí thế nào cho đúng..
Vừa chạy khỏi quán cà phê, anh đột nhiên ôm chặt cô rồi bế bổng lên, nhét thẳng thân hình nhỏ bé của cô vào ghế sau xe rồi ngồi vào theo.
Cô bị kẹp giữa hai cánh tay của anh, không thể nhúc nhích, bối rối đối diện với ánh mắt như toát ra lửa của anh.
Đã rất lâu rồi anh không tức giận như vậy.
“Đêm hôm ấy Hạo Hiên đã cưỡng hôn em, em không đồng ý đã tát anh ấy.
Bao năm qua em không đồng ý, một mực giữ mình vì anh, vậy mà anh lại nghi ngờ em.” Nhật Hạ nói, quay mặt qua một bên không nhìn anh nữa.
“Anh xin lỗi, là anh sai, đáng nhẽ anh không nên lên giọng với em như vậy...!mỗi lần nhìn thấy em bên cạnh anh ta, nghe những cuộc điện thoại từ anh ta, nhưng anh không có quyền ngăn cấm, chỉ có thể nhẫn nhịn..”
“Anh ghen tị vì suốt năm năm không được gặp em, mà anh ta lại có thể tuỳ tiện gặp em sau mỗi cuộc điện thoại...”
Sự tức giận trong lòng cô lập tức vụt tắt, không còn cố giật tay anh ra nữa, vòng tay ôm lấy cơ thể săn chắc của anh.
“Nhật Hạ, mình đi làm nốt thủ tục đăng kí kết hôn rồi sớm làm đám cưới được không? Anh muốn cưới em, muốn tất cả mọi người đều biết em là của anh!” Anh ôm cô, hơi thở loạn nhịp.
“Từ khi yêu anh, em không thể yêu thêm ai nữa..”
Buổi chiều mùa hè, ánh nắng chiều tà chiếu xuống con đường đi, cảnh vật xung quanh thật xinh đẹp.
Nhật Hạ cầm trên tay tờ giấy đăng kí kết hôn đỏ hơn cả ánh mặt trời, trên gương mặt nở rõ nụ cười hạnh phúc.
Chỉ cần bản thân hạnh phúc, nhìn thứ gì cũng đều cảm thấy thật xinh đẹp.
Hai bàn tay nắm chặt nhau, sẽ không bao giờ buông ra thêm một lần nào nữa.
Từ ngày hôm nay hai người chính thức ở chung một sổ hộ khẩu, chính thức là vợ chồng.
Vừa ngắm ánh hoàng hôn, vừa nở nụ cười hạnh phúc.
Tối đó, nghe nói Hạ Vy chuẩn bị làm phẫu thuật sinh non, Nhật Hạ vội gửi con gái đến nhà ông bà ngoại, vội vàng cùng Hứa Âu Thầm chạy đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Khả Vy vẫn đang truyền thuốc, thản nhiên xem tivi ăn hoa quả.
Nhật Hạ thở hổn hển chạy vào, thấy cô bạn vẫn bình an vô sự, ngơ ngác nhìn.
Chẳng nhẽ lại là báo động đỏ nữa sao?
Khả Vy thấy Nhật Hạ tới, mỉm cười tươi rói:
“Ơ, cậu đến rồi hả?” Gương mặt ngây thơ nhìn Nhật Hạ.
Nhật Hạ hai tay chống nạnh, thở dài nhìn cô bạn vẫn còn tuổi ăn chơi đã phải làm mẹ, bất lực ngồi xuống ghế.
“Chồng cậu gọi điện cho mình nói rằng hai tiếng nữa cậu sẽ sinh, mình muốn ở bên cạnh cậu lúc này, vội vàng chạy đến vì sợ cậu sẽ khóc lóc thương tâm, ai ngờ cậu vẫn còn nhởn nhơ ăn trái cây xem phim thế này đâu?”