Qua một ngày nghỉ ngơi tại nhà, sáng hôm nay Nhật Hạ liền muốn theo anh đến công ty xem tình hình công việc, tiện tay đến lấy thêm hồ sơ về nhà làm.
Anh cũng vì chiều theo ý cô mà đành đồng ý.
Hứa Âu Thần và Dương Nhật Hạ vừa tới công ty, liền thấy ngay cảnh tượng hỗn loạn khác thường.
Các chủ thầu lấy cớ không thanh toán tiền công trình đúng hạn, không những tuyên bố đình công mà còn kích động công nhân đến đòi trả tiền lương còn nợ.
Các chủ cung ứng vật liệu vốn đã thoả thuận thanh toán tiền khi công trình hoàn tất, giờ cũng kéo nhau đến đòi thanh toán.
Hứa Âu Thần đàm phán với họ đúng một ngày trong văn phòng, thái độ của họ vẫn vô cùng kiên quyết.
Bất luận Âu Thần đưa ra những biện pháp giải quyết nào bọn họ cũng mộ mực đòi trả tiền ngay, các khoản khác miễn bàn.
Rõ ràng có sự sắp đặt từ trước.
Nhật Hạ liền cảm nhận được đây rõ ràng là sự trừng phạt cho hành động ngày hôm trước của hai người...
Sáng ngày thứ tư, trên trang nhất của một tờ báo đăng tin chuyển vốn của công ty đang có vấn đề, đang đứng trên bờ vực phá sản.
Phòng kinh doanh lập tức hỗn loạn, phòng truyền thông đứng ngồi không yên tìm cách chấm dứt những nguồn tin sai sự thật từ khắp các trang báo lá cải trên không gian mạng.
Ngày càng nhiều chủ hộ yêu cầu trả lại nhà, đồng thời yêu cầu công ty lập tức hoàn trả tiền, nếu không sẽ kiện ra toà.
Hứa Âu Thần đang tìm mọi cách để xoay vốn, nhưng đáng tiếc rằng không ngân hàng nào chịu cho công ty anh vay vào thời điểm nhạy cảm này.
Hứa Âu Thần ngày nào cũng một mình đối phó với những vấn đề phát sinh đột ngột dồn dập tới, ăn ngủ không yên.
Mới qua một tuần người đã gầy hẳn đi, sắc mặt cực kì kém.
Buổi tối hôm đó sau khi dỗ Hạ Nhi ngủ, Nhật Hạ vào phòng làm việc, liền thấy anh đang uống thuốc viêm dạ dày.
“Bệnh tái phát à? Để em đưa anh đi khám.”
“Anh vẫn ổn.”
“Nhưng mà..”
“Bệnh của anh đương nhiên anh biết rõ.
Mấy ngày nay bận rộn không có thời gian ăn uống điều độ, uống thuốc sẽ đỡ ngay.”
“Ngày mai cho em một tiếng thôi, em sẽ đưa anh đi khám.
Cứ thế này em không yên tâm đâu...”
Anh bỗng dưng đứng dậy, áp chặt cô vào tường rồi cứ thế khoá chặt môi, không cho cô cơ hội nói nốt câu vừa nãy..
Mỗi lần như vậy thời gian đều như ngừng trôi, đầu óc cô như trống rỗng, nhất thời bị anh ép chặt lại.
“Em có cảm thấy anh rất vô dụng không? Mới chỉ mấy ngày đã bị ông đẩy vào đường cùng.”
“Không đâu.
Em tin anh có thể tự mình giải quyết tất cả chuyện này.”
“Em cảm thấy anh có cơ hội chiến thắng không?”
Nhật Hạ cười ngọt ngào, hôn lên môi anh.
“Cùng lắm là công ty phá sản, làm lại từ đầu.
Dù có thể nào anh vẫn là chồng em, em vẫn ở bên cạnh anh, ủng hộ anh.”
“Được.
Ngày mai thông báo mở bán hai công ty con thuộc tập đoàn, hoàn tất thủ tục bán để xoay vốn.”
“Bán?”
“Anh sẽ dùng tiền kiếm được để xoay vốn.”
“Vâng.
Em hiểu rồi.”
“Chắc chắn anh sẽ không nhún nhường.” Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự tự tin.
“Anh khiến ông nhận ra rằng ông đã sai.”
“Bất kể có thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh.” Nhật Hạ ôm anh thật chặt, đây là thứ duy nhất cô có thể trao cho anh ngay lúc này.
“Gần đây anh làm việc căng thẳng quá, hay là ra ngoài thư giãn một chút?”
“Cuối tuần này mình sẽ đi biển, tới ở tại căn biệt thự ven biển anh xây riêng cho em.
Em vẫn nói em rất thích biển, muốn cùng anh ngắm ánh hoàng hôn.”
“Anh vẫn còn nhớ sao? Sau từng ấy năm?”
“Những gì anh đã hứa với em anh đều nhớ hết.
Anh đang lần lượt thực hiện tất cả.”
“Em yêu anh lắm!”
Cô vẫn tưởng rằng những lời hứa sẽ dần theo thời gian mà dần rơi vào lãng quên nhưng hoá ra chúng đều được anh cất gọn vào trong tim, không ngừng cố gắng thực hiện tất cả..
Ngày cuối tuần, sáng sớm đã thấy Thiên Ân và Tư Duệ bấm chuông cửa.
Hạ Nhi nhìn thấy dì và ba liền hớn hở, vui mừng ra mặt.
Nhật Hạ nói nhỏ rằng sẽ gửi con bé ở với hai người hai ngày một đêm.
Vốn định đưa về chơi cùng ông bà ngoại, nhưng suy nghĩ lại thì thấy rằng gửi về ông bà mãi cũng không ổn, ba mẹ cô còn cần thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Tốt nhất là gửi cho Tư Duệ và Thiên Ân, giúp hai người họ tập dần sau này đỡ bỡ ngỡ.
Tác giả: nma bà không biết Thiên Ân ...!mng tự hiểu nhé\=)))))
Hứa Âu Thần nói rằng muốn đưa Nhật Hạ tới biển chơi.
Cô chưa kịp phản ứng, cũng chưa kịp thêm vài bộ đồ bơi vào vali đã bị anh kéo đi trong sự bàng hoàng và cái vẫy tay vui vẻ của Hạ Nhi.
Nhìn Hạ Nhi vui vẻ như vậy đã thấy có điều gì đó bất thường.
Hạ Nhi vốn rất bám mẹ, dù có quý ai đến mấy nhưng đối với con bé, mẹ vẫn là nhất.
Nhưng lần này lại tự nguyện như vậy, chắc chắn bố nó đã kí kết một hiệp ước nào rất có lợi nên con bé mới vui vẻ hoà bình như vậy.
Cô e rằng mình phải cảnh báo con bé rằng bố nó là người nham hiểm đến thế nào...
Xuống dưới