“Sao vậy?” Quan Cảnh Nghi đang lái xe, bị tiếng hét của Thiên Di làm giật mình.
“Cô bạn ấy hỏi rằng sao chị lại bỏ về..
còn nói rằng đối tượng bận việc nên đến trễ một chút..
lúc đến đã thấy bàn trống không rồi.
Vậy không phải là ông chú đó hả?” Thiên Di đứng hình, nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt.
Ba người trên xe đồng loạt thở dài.
Quả nhiên mà.
“Chị đã hỏi tên người ta chưa? Em đã nói rồi..”
“Tên anh ta là Trần Hạo Hiên.” Thiên Di bấm bấm màn hình, nhăn nhó.
Nhật Hạ nghe xong cái tên ấy, đang cúi người đi lại giày thì giật mình, khựng lại mất vài giây.
Hứa Âu Thần nghe xong cũng không tin vào tai mình.
Trái đất tròn như vậy sao?
“Chị à..” Nhật Hạ khó xử, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào cho đúng.
“Người này không được.”
“Hả?” Thiên Di nhìn Hứa Âu Thần, vẻ mặt khó hiểu.
“Bộ em muốn chị ăn cẩu lương của mấy người mỗi ngày hả?”
“Nhưng..
người này thực sự không được.”
“Ủa? Sao chứ? Ể, có ảnh rồi này!! Đẹp trai thật đó!!” Thiên Di vừa nói, vừa giơ tấm ảnh trên màn hình ra trước mặt hai người ngồi sau.
Nhật Hạ lại thở dài, đành để Hứa Âu Thần tự mình giải thích.
“Chị à, tên này từng hợp tác với công ty chúng ta rồi mà.
Hắn ta là một tên đểu cáng, thay bạn gái như thay áo, chỉ coi phụ nữ là đồ chơi thôi.
Nghe nói hắn còn thay người yêu theo số tử vi nữa đó!” Hứa Âu Thần nói một tràng, trước con mắt mở to hết cỡ của Nhật Hạ bên cạnh.
Hôm nay Hứa Âu Thần ăn trúng phải cái gì vậy? Mà..
sao anh có thể nghĩ ra cốt truyện mới hay thế? Thật sự, nếu không yêu anh mười hai năm, thật sự cô đã nghĩ anh bị mắc chứng đa nhân cách...
“Hả? Thật sao? Thế mà cô ấy lại muốn giới thiệu cho chị! Bạn bè thế này phải thanh trừ! Ngay lập tức! Block block block! Hạng đàn ông đó còn tồn tại trên đời sao?” Thiên Di tức giận, bấm bấm một hồi rồi tắt điện thoại.
Ánh mắt Nhật Hạ và Quan Cảnh Nghi nhìn anh qua gương chiếu hậu như đang muốn hỏi: “cậu nói dối trắng trợn như vậy hả?”
Âu Thần chỉ mỉm cười nham hiểm..
haiz, Nhật Hạ nói không sai mà.
Cuối cùng Thiên Di ồn ào cũng chịu đi ngủ sau khi tẩy hết đống phấn trên mặt.
Nhật Hạ cũng vì sáng dậy sớm mà đã tựa đầu vào vai anh ngủ lúc nào không hay.
“Thần Thần, tôi trả giúp cậu một khoản nhé?”
Quan Cảnh Nghi bỗng nhiên lên tiếng.
Hứa Âu Thần ngồi thẳng người, chỉnh lại đầu của Nhật Hạ để cô có thể ngủ thoải mái nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không cần đâu, chuyện của tôi gây ra tôi nên tự giải quyết.”
“Chuyện cậu bán công ty con..”
“Cậu biết rồi à?”
“...!hôm qua thư kí Chu đã gọi điện cho tôi, Vương Nhược Đông cũng qua nhà tôi làm việc cả đêm.
Xin lỗi vì không giúp gì được cho cậu..”
“Không cần phải xin lỗi.
Nếu ông ấy muốn tôi tay trắng, chắc chắn không thiếu cách, bây giờ ông ấy chỉ đang thử sức chịu đựng của tôi, chờ ngày tôi xuống nước đến trước mặt ông cầu xin.”
“Tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Nghe nói có một bệnh viện đang sắp phải giải tán do thiếu nguồn cung cấp và đổi mới trang thiết bị y tế?”
“À, bệnh viện S.
Đã từng rất nổi tiếng cho đến khi có vụ việc bác sĩ tác trách gây trấn động.
Sao, cậu có hứng thú xây dựng lại à?”
“Đây là đầu tư ổn định, cậu có hứng thú làm viện trưởng không?”
“Tôi vẫn luôn muốn có thể cứu nhiều bệnh nhân nhất có thể.”
Hai người tiếp tục nói chuyện, rất lâu, toàn chuyện cô nghe không hiểu.
Nhật Hạ ngủ không sâu giấc, nhưng vẫn ở trong một giấc mơ.
Trong mơ, lúc đó Hạ Nhi mới chỉ là đứa trẻ sơ sinh.
Cô đang nấu cơm trong bếp, mắt nhẽ liếc nhìn đồng hồ.
Ngay lúc đó, cửa mở ra, anh đi tới hôn lên trán cô, “Anh về rồi đây.” Rồi mỉm cười.
Ngay lúc đó, xe dừng lại khiến cô choàng tỉnh.
Nụ cười dịu dàng ấy của anh ở ngay trước mắt, không phải là mơ..
“Mệt không em?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Không, em vui lắm!”
Nhìn ra ngoài, đã thấy Hứa Thiên Di đang hất nước biển lên người Quan Cảnh Nghi.
Hoàng hôn trên biển thật đẹp.
Chiều đó, ánh hoàng hôn đượm một sắc hồng, hài hoà với màu trong xanh xinh đẹp của nước biển.
Sóng biển từng đợt từng đợt xô bờ, từng đàn chim hải âu bay lượn trên bầu trời.
Họ ngồi đó, vừa lắng nghe tiếng sóng biển vừa nhìn Quan Cảnh Nghi và Hứa Thiên Di nô đùa, mệt rồi lại quay về.
Quan Cảnh Nghi cởi chiềc áo sơ mi ướt sũng trên người ra, ngồi xuống gần chỗ Hứa Âu Thần.
“Mười năm thích chị ấy vẫn chưa từng đổi thay chứ?” Âu Thần nhấp một ngụm bia, nhìn theo người chị gái dù trải qua bao nhiêu chuyện cũng vẫn luôn mỉm cười.
“Chưa..
nhưng e rằng chị ấy không thích tôi.” Quan Cảnh Nghi cười khổ.
Nhật Hạ ngồi cạnh, hoá ra là như vậy..
“Bao năm tìm cách giúp cậu tỏ tình, nhưng cậu mãi vẫn chưa đủ