Dương Nhật Hạ nhìn thấy sự sắc lạnh trong ánh mắt ông, cúi đầu, né tránh.
Cô lo lắng đến tột độ, vừa vuốt ve Hạ Nhi, vừa nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Chỉ mong rằng cánh cửa ấy sẽ bừng mở một lần nữa.
Nhật Hạ thầm cầu nguyện, chỉ cầu xin ông trời đừng gây ra thêm tổn thương, thử thách cho tình yêu của bọn họ nữa.
Không biết cô đã ngồi trước cửa phòng phẫu thuật bao nhiêu lâu.
Cơ thể mệt rã rời, gương mặt tiều tuỵ sau một đêm như đã bị rút cạn hết sức sống.
Nhật Hạ cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, cô muốn được nhìn thấy anh bình an sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo, Hứa Âu Phong cũng ngồi chờ như cô, tưởng chừng ông đang chợp mắt, nhưng lời nói lại phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Hứa Âu Thần trước khi nhập viện đã gọi điện cho tôi, khẳng định rằng sẽ không bao giờ rời xa cô và đứa trẻ.”
Chất giọng ông nhẹ nhàng đến lạ thường, mang theo chút sự thương cảm.
Dường như ở ông vẫn còn cái gọi là tình người.
Nhật Hạ nhìn ông, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Vâng!”
Ông ngồi phía đối diện, hướng ánh mắt tới phí Hạ Nhi đang say giấc trên đùi cô, ánh mắt có chút âu yếm.
“Con gái Âu Thần phải không?”
“Dạ vâng!”
“Đã được năm tuổi chưa?”
“Con bé sinh đầu năm, tròn năm tuổi đã được nửa năm rồi ạ.”
Nhật Hạ nhìn ông, tại sao lại nhận ra ánh mắt ấy đã trở nên dịu hiền, ấm áp như một người ông nhìn cháu của mình.
Khác hẳn với cái nhìn đầy sát khí ngay khi vừa mới gặp.
“Cô và Thần Thần đã cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện?”
Nhật Hạ ngạc nhiên, hoá ra đến cả chuyện này ông cũng biết.
“Khi vừa được nhận về Hứa gia, Âu Thần nó không vui, cứ nhất quyết đòi quay về tìm cô.
Nên tôi đã cho người điều tra lai lịch của cô.
Xin lỗi.”
Nhật Hạ nghe đến đây thì không quá bất ngờ.
Không thể có chuyện ông ấy không điều tra chi tiết lí lịch của cô.
“Tại sao khi mẹ nuôi qua đời, cô không dùng số tài sản bà ấy để lại để trang trải cuộc sống tốt hơn, mà lại tiêu quá nửa để ủng hộ quên góp trẻ em nghèo và cô nhi viện? Hoàn cảnh sống của cô lúc ấy cũng có tốt đẹp đâu?”
“Cháu làm vậy coi như trả ơn họ đã nuôi dạy cháu từ nhỏ.
Dù có phải đi làm để trang trải cuộc sống, cháu cũng muốn giúp đỡ phần nào những em nhỏ có cùng hoàn cảnh với mình.”
Nhật Hạ cúi đầu, cảm giác sắp tới sẽ phải đối phó với rất nhiều câu hỏi.
“Tại sao lại dùng nửa số tiền còn lại để thuê nhà chung sống cùng Âu Thần? Nghe nói lúc ấy rất nhiều đàn ông theo đuổi cô, không thiếu người giàu, cuối cùng cô lại chọn một tên không biết từ đâu đến như Âu Thần.”
“Vâng! Cháu chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình.”
“Hai người ở với nhau nửa năm thì cô bỗng dưng bỏ đi.”
Lúc này Hàn Kỳ Âm vừa đi mua nước và đồ ăn nhẹ tới, vừa kịp lúc nghe được câu nói của Hứa Âu Phong, thái độ bất an hiện rõ trên gương mặt.
“Vì chúng cháu còn quá trẻ, cháu sẽ không để người đàn ông tốt như Âu Thần bán rẻ tương lai vì tình yêu.”
Hứa Âu Phong nghe xong câu trả lời nhẹ nhàng của Nhật Hạ, sững sờ.
Cô không thể đoán được ông đang nghĩ gì.
“Tại sao chọn từ bỏ mà vẫn giữ lại đứa bé rồi cực khổ một mình nuôi nó lớn?”
“Cháu đã từng tới bệnh viện làm phẫu thuật phá thai, nhưng khi nghĩ tới đứa bé là máu mủ của anh, nhìn tiếng tim thai hiển thị trên màn hình thì không nỡ.
Cháu không ngại cực khổ, chỉ sợ sau này sẽ hối hận.”
“Cô hận Âu Thần nhiều không?”
Lúc này giọng ông nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Nhiều ạ.” Nhật Hạ biết những câu hỏi này đều để thử cô, chỉ biết chân thành trả lời một cách bình tĩnh nhất.
“Nhưng nhiều nhất là ba lần, ngày cháu đi ra từ bệnh viện, ngày Nhi Nhi ra đời và ngày Nhi Nhi biết nó không có bố.”
“Cô khổ sở một mình nuôi đứa trẻ như vậy, tại sao lại không tự mình tìm hạnh phúc mới?”
“Vì ngoài anh ấy, cháu không thể yêu thêm ai.”
“Không thể yêu thêm ai?” Hứa Âu Phong cười lớn, như đang nhìn đứa trẻ tuổi bồng bột mới biết yêu.
“Cô và nó giống hệt nhau, vì yêu có thể đánh đổi cả tương lai, thậm trí là cả cuộc đời! Hoá ra đối với cô cậu đấy là tình yêu?”
“Đối với người đã có tất cả, được tất cả mọi người kính trọng tôn sùng thì yêu chỉ là khái niệm ngu xuẩn, nhạt nhẽo.
Nhưng đối với người ngay từ khi sinh ra đã không cha không mẹ, không được bất kì ai trên cuộc đời này yêu thương bằng cả trái tim thì tình yêu luôn luôn là thứ xa xỉ nhất.
Yêu là khát vọng duy nhất, là giấc mơ duy nhất mà một đứa trẻ thiếu tình yêu thương khao khát có được, trân trọng bằng cả cuộc đời..”
“Đó là lí do Âu Thần chỉ quý trọng ông, bằng lòng bên cạnh ông, ngoan ngoãn nghe theo tất cả lời chỉ bảo của ông.
Vì anh ấy nhận ra được, mình vẫn còn thứ gọi là tình thân.”
Đây là câu Nhật Hạ đã muốn nói từ rất lâu rồi, đến tận bây giờ mới có cơ hội bày tỏ.
Hứa Âu Phong không nói gì nữa, chỉ vừa gật đầu rồi vỗ tay.
“Con mắt nhìn phụ nữ của Âu Thần quả không tồi, đặc biệt hệt như bố nó.”
Nhật Hạ ngạc nhiên nhìn ông, không ngờ ông lại có thể dễ dàng gật đầu chấp thuận nhanh đến như vậy.
Mãi đến sau này khi cả gia đình có thể ngồi chung một mâm cơm cô mới biết, tất cả những chuyện này chỉ nhằm giúp sự nghiệp của Hứa Âu Thần càng