Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra, Quan Cảnh Nghi suốt mấy ngày qua không thấy mặt mũi đâu, giờ lại đột ngột xuất hiện, kéo ghế ngồi xuỗng cạnh giường bệnh của Hứa Âu Thần.
Hứa Âu Thần khó nhọc đổi tư thế ngồi, quay qua hỏi.
“Bệnh viện mới sửa sang thuận lợi chứ?”
“Đã cho công nhận đến sửa sang toàn bộ, bệnh viện không lớn, có gì khó khăn chứ?”
“Thuận lợi vậy à?” Hứa Âu Thần bất ngờ.
“Làm việc với chính quyền, lãnh đạo cũ của bệnh viện không khó.
Với số vốn của chúng ta, hoàn toàn có thể biến bệnh viện bỏ hoang thành bệnh viện năm sao.”
“Tất cả cũng chỉ vì ông ấy ép cậu đến đường này.” Quan Cảnh Nghi chỉ vào dạ dày anh.
“Ai ngờ cậu lên cả kế hoạch đáng sợ như thế này.”
Nhật Hạ ngồi cạnh, đã hiểu ra vấn đề.
Hoá ra Quan Cảnh Nghi đã biết hết kế hoạch, đã lường trước được tất cả mọi việc.
“Ông ấy sao có thể ép chết tôi? Có mang hợp đồng đến không?”
Quan Cảnh Nghi lấy ra một từ hợp đồng, đưa cho Hứa Âu Thần.
Ngay lúc này, Vương Nhược Đông cũng đẩy cửa bước vào.
“Đến rồi à?”
Quan Cảnh Nhi ừ một tiếng, nói xong liền kéo thêm một chiếc ghế nữa cho Vương Nhược Đông.
“Hiện này công việc sát nhập của công ty và kế hoạch tu sửa bệnh viện do tôi Thiên Di và Cảnh Nghi xử lí.
Nhưng khi cậu khoẻ lại chúng ta sẽ tổ chức đại hội cổ đông, nhằm lên kế hoạch điều chỉnh và tái cơ cấu những lỗ hổng của công ty cũng như điều thêm nhân lực tại bệnh viện.”
“Sao cậu không làm luôn?”
“Cậu là chủ tịch, sao tôi dám lộng quyền cướp việc của chủ tịch chứ.” Vương Nhược Đông cười.
“Tôi tưởng cậu chỉ thích ăn chơi, hoá ra làm ăn cùng cũng ổn ra phết?” Câu nói này của Hứa Âu Thần mang tính châm chọc trêu đùa Vương Nhược Đông.
“Đương nhiên tôi thích nhàn hạ, nên nhường lại chức chủ tịch cho anh, sau đó ở nhà đếm tiền.”
Hứa Âu Thần bật cười.
“Đúng là anh em chí cốt.”
“Rõ ràng rồi.”
Hứa Âu Thần cầm bút lên rồi ký tên, xong xuôi không quên liếc xéo Vương Nhược Đông một cái sắc lẹm.
“Đừng tưởng tôi không dám đuổi việc cậu.”
Nhật Hạ nhìn Hứa Âu Thần đã tươi tắn hẳn lên, không giấu nổi niềm vui thì chính bản thân cũng vui lây.
Sự nghiệp do chính tay mình gây nên sắp suy tàn, cuối cùng lại do chính tay mình gây dựng lại từ đầu.
Nhìn ba người bọn họ càng nói chuyện càng hưng phấn, Nhật Hạ nghe không hiểu, cũng không muốn ngồi đó cản trở họ.
“Em xuống dưới chơi cùng Hạ Nhi nhé.”
“Hai mẹ con chơi một chút kẻo lạnh.”
Nhật Hạ gật đầu, đi ra ngoài hành lang thì thấy Hứa Âu Phong đang trong phòng làm việc của bác sĩ.
Ngày hôm qua cô đã được Quan Cảnh Nghi nói qua về tình trạng hiện tại của Hứa Âu Thần, nhưng vẫn quyết định vào trong, muốn biết được phương án điều trị lâu dài.
Vừa vào, Hứa Âu Phong đã nhìn thấy, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngồi đi.”
Bác sĩ người nước ngoài ngồi đối diện đã nhận ra Nhật Hạ, liền đưa bệnh án trong tay cho cô.
Nhật Hạ nhìn vào bệnh án toàn là chữ và số liệu, kèm theo đó là vô số thuật ngữ y học mà cô chỉ đọc mà không thể hiểu.
Nhật Hạ lúng túng, vẫn cố chấp đọc.
Hứa Âu Phong thấy vậy lên tiếng giải thích.
“Khối u của Âu Thần phần lớn đã được xử lí gọn gàng, nhưng bác sĩ cũng chưa thể chắc chắn được rằng liệu còn phần nào trong cơ quan nội tạng bị ảnh hưởng hay không.
Vì vậy họ đã đưa ra giải pháp sẽ theo dõi hàng tháng và làm bảng báo cáo tình hình bệnh định kỳ.
Cháu có cảm thấy phù hợp không?”
Ông nói một tràng, Nhật Hạ càng ngày càng cảm thấy Hứa Âu Phong yêu thương Âu Thần hết mực, chỉ là do tính cách của ông có phần nóng giận, nên giữa hai ông cháu không thể hoà hợp.
“Cháu đồng ý với tất cả quyết định của ông và đội ngũ bác sĩ ạ.”
“Vậy thì ổn rồi.”
“Vậy sau này dạ dày của anh ấy có thể chữa khỏi hoàn toàn mà không ảnh hưởng về sau không ạ?”
“Vấn đề này chưa thể khẳng định được.
Cái gì cũng cần thời gian.
Thằng bé cũng cần sống thoải mái, không nên lo nghĩ nhiều.
Từ trước đến nay nó chịu quá nhiều áp lực, căng thẳng cực độ nên cũng dẫn đến những vấn đề khác ngoài dạ dày, nếu nó có thể thả lỏng, sẽ vừa giúp cho sức khoẻ và cuộc sống cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nhưng với tính cách cố chấp của nó, e rằng việc này cần cháu bên cạnh giúp nó sửa đổi.”
“Vâng, cháu hiểu ạ.”
“Tôi chỉ mong nó sống vui vẻ, khoẻ mạnh, vậy mà trước giờ nó vẫn nghĩ tôi muốn đoạn tuyệt với nó.”
“Cháu tin anh ấy sẽ hiểu ra thôi ạ.
Cái gì cũng cần thời gian, nhất là sự thấu hiểu.”
Hứa Âu Phong chầm chậm gật đầu, không nói gì thêm.
Sau thời gian dưỡng bệnh, Hứa Âu Thần quay trở lại công ty, Nhật Hạ cũng vì muốn theo sát bên cạnh anh mà trở lại với công việc trợ lí thư ký.
Giờ cô không