Sau khi anh đã hoàn toàn ổn định sức khoẻ, cả gia đình chuyển khỏi bệnh viện.
Được thoát khỏi nơi sặc mùi thuốc sát trùng, Nhật Hạ thoải mái hơn hẳn, cũng rất vui vì cuối cùng anh cũng đã khoẻ để có thể xuất viện.
Vừa mới xuất viện, công viện còn chưa hoàn toàn ổn định, anh đã đề cập đến chuyện kết hôn.
“Mình lên kế hoạch cho đám cưới từ bây giờ nhé!” Hứa Âu Thần đang làm việc, nói với Nhật Hạ nãy giờ vẫn chăm chỉ làm gì đó trong bếp.
“Có sớm quá không anh? Anh vừa mới xuất viện mà.” Nhật Hạ lau tay, cởi tạp dề, đi tới chỗ anh ngồi.
“Mười hai năm đối với em vẫn là quá sớm à? Bà Hứa?” Hứa Âu Thần nói, kéo Nhật Hạ vào lòng, để cô ngồi lên đùi mình.
“Em thích những con số tròn trĩnh!” Nhật Hạ lườm anh, ôm cổ nhìn vào mắt anh, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Thực ra anh muốn cưới em từ khi năm tuổi, lúc ấy anh đã chắc chắn chỉ cưới một mình em! Bà Hứa, hai hai năm không tròn lắm, nhưng là số đẹp!” Hứa Âu Thần nói, tiến đến hôn cô.
Nhật Hạ còn chưa kịp trả lời, đã bị đè ra bắt nạt.
Đúng là vô nhân tính!
Với tính cách hướng nội của Nhật Hạ, đương nhiên cô chỉ muốn một đám cưới đơn giản.
Một đám cưới chỉ có những người thật quan trọng đối với hai người chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng này, vậy là quá đủ.
Hứa Âu Thần cũng vì chiều lòng cô vợ nhỏ, hoàn toàn nghe theo ý cô, tổ chức một đám cưới riêng tư chỉ mời bạn bè và người thân thiết.
Ngày cưới, đám cưới nhỏ được tổ chức tại ven biển, nơi gần khu biệt thự mới được khánh thành.
Nơi này rất đẹp, bao quanh bởi biển và bờ cát trắng.
Bầu trời xanh bao la, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ.
Đám cưới được xếp không quá nhiều chỗ ngồi, cùng lễ đường nhỏ nhắn xung quanh đều là hoa tươi.
Đám cưới mời không quá năm chục người, tất cả mọi người ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị cùng cô dâu chú rể chứng kiến khoảng khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi người.
Nhật Hạ mặc một chiếc váy cưới đơn giản không cầu kì nhưng rất đẹp, chiếc váy do Thiên Di thiết kế như nói lên con người cô vậy.
Thanh thoát, nhẹ nhàng và thuần khiết.
Kín đáo nhưng vẫn vừa vặn tôn lên cơ thể đạt chuẩn của cô.
Ông Giản Chí Quân khoác tay con gái vào lễ đường, không kìm được sự xúc động.
Bà Đường An Nhã và Khả Vy ngồi dưới theo dõi từng bước chân của cô, xúc động không kìm được nước mắt hạnh phúc.
Phía trước là Hạ Nhi, tung những cánh hoa hồng trên đường đi của mẹ, miệng nở nụ cười tươi như hoa.
Lên đến lễ đường, ông Giản Chí Quân trao con gái mình cho Hứa Âu Thần, gật đầu tin tưởng.
Con gái tôi giao cho cậu đấy nhé!
Hai người đồng thanh nói lời thề, cuối cùng trao nhau nụ hôn hạnh phúc trong sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Điều đặc biệt trong hôn lễ hôm đó, Hứa Âu Phong đã bày tỏ tình cảm của mình đối với Hứa Âu Thần trong bài phát biểu, hai ông cháu đã ôm chầm lấy nhau.
Nhật Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng điều kì lạ là ngày hôm đó cha anh không tới.
Anh cũng không để tâm, vui vẻ nói chuyện cùng mọi người.
Chiều hôm đó, hôn lễ kết thúc, buổi tối chỉ còn lại những người bạn thân của anh và cô, tất cả bọn họ quyết định sẽ ở đây nghỉ dưỡng hai ngày ba đêm, đồng thời trải nghiệm khu biệt thự mới khánh thành của Hứa Âu Thần.
Tất cả mọi người đều chơi rất vui, ngay cả tiểu bảo bối nhỏ chưa chào đời được bao lâu nhà Khả Vy cũng có mặt.
Trong bữa ăn tối hôm đó, ai cũng thổ lộ hết lòng mình, bao nhiêu tâm sự được giấu kín đều được kể ra hết, các cô gái xúc động ai nấy đều rơi nước mắt.
Họ đều đã ở bên cạnh nhau vài chục năm, không khác gì người thân thiết trong gia đình.
Sau hai ngày, gia đình Nhật Hạ tạm biệt mọi người.
Hứa Âu Thần muốn đưa mẹ con Nhật Hạ đi tuần trăng mật tại Nhật Bản.
Anh đưa cô tới rất nhiều nơi, Nhật Hạ không khỏi trầm trồ bởi sự xinh đẹp và văn minh của Nhật Bản.
Say đắm bởi cảnh đẹp và ẩm thực nơi đây.
Anh đưa cô và Hạ Nhi đi khắp nơi trên Nhật Bản, từ núi Phú Sĩ rồi Hiroshima, Tokyo.
Sau một tuần du lịch tại Nhật Bản, cuối cùng họ cũng quay trở về.
Sáng sớm, bỗng nhiên Hứa Âu Thần nhận điện thoại, không biết là của ai, chỉ nghe thấy tiếng anh “Vâng” với đối phương.
Nhật Hạ cũng vì tò mò mà tỉnh ngủ, ngơ ngác hỏi anh.
“Ai gọi vậy anh?”
“Tối nay cả nhà mình sẽ tới Hứa gia ăn tối..” anh nói, ngập ngừng.
“Được thôi.” Nhật Hạ mỉm cười, đi gặp gia đình của anh một chút cũng tốt, đâu thể trốn tránh mãi khiến anh khó xử.
“Được chứ?” Anh nhìn cô, bất ngờ.
“Dù gì cũng là gia đình, sớm muộn gì cũng phải gặp mà anh.”
Tối hôm đó, cả gia đình đến biệt thự của Hứa gia.
Quản gia Lý, người Nhật Hạ đã gặp lần trước, cung kính ra đón họ.
Vừa bước tới gần cổng, đã thấy hình bóng Hàn Kỳ Âm đứng đó.
“Anh, chị dâu.” Giọng nói có phần hơi miễn cưỡng.
Nhưng trên môi vẫn cố gắng nở nụ cười thân thiện như mọi ngày.
Nhật Hạ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ra