Tuy rằng không có sự hỗ trợ của Mạnh Nịnh, nhưng Đinh Linh vẫn trà trộn vào Thi thị phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên cô ta đến công ty lớn như vậy, nhà họ Đinh cũng xem như là gia đình giàu có, nhưng nếu so sánh với nhà họ Thi, thì chẳng đáng nhìn.
Đinh Linh chưa tốt nghiệp, cô ta có thể trà trộn vào phỏng vấn đều phải cảm ơn sự giúp đỡ của mộc nhung nhung. Quê nhà Mộc nhung nhung có người họ hàng, chuyên môn làm giấy tờ giả, có thể lấy giả thay thật, hơn nữa Đinh Linh đã chuẩn bị tứ phía, dùng nhân mạch của nhà họ Đinh để mở đường, với lại vận may thật sự khá tốt, lại trực tiếp vượt qua vòng thi viết! Ngay cả Đinh phu nhân biết rồi cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, gần như không thể tin được. Không ai có thể hiểu đứa con gái cưng này hơn bà ta cả, tuy rằng thông minh, nhưng khó kiên trì, học gì cũng chỉ có 3 phút nhiệt độ, dù là thích người ta cũng thế, thích cái gì cũng thế, vĩnh viễn đều là như thế này, cho nên bà ta vẫn cực kỳ lo lắng.
Ban đầu mới biết tin Đinh Linh vừa ý Thi Vinh, Đinh phu nhân cảm thấy kinh ngạc, bà ta cảm thấy điều này quả thực là đang tìm tới cái chết, hơn nữa, Đinh phu nhân cũng không hiểu Đinh Linh vừa ý Thi Vinh nhất ở điểm nào. Theo ý của bà ta, người đàn ông Thi Vinh này tuy là anh tuấn giàu có, nhưng tính cách ấy, chẳng người phụ nữ nào chịu đựng nổi, thân thể Linh Nhi của bà ta yếu ớt từ nhỏ, nếu ở cùng với Thi Vinh, thì có thể chịu nổi sao?
Từ đầu đến cuối, bà ta chưa từng lo lắng cho tình cảnh của mạnh ninh, càng không đặt mình vào hoàn cảnh của Mạnh Nịnh mà suy nghĩ. Đơn giản là con gái cưng nhỏ của bà ta thích Thi Vinh, con gái lớn phải nhường chồng lại, còn phải mang ơn bọn họ, loại chuyện kỳ lạ như thế này, chỉ sợ trên đời này cũng chỉ có Đinh phu nhân và Đinh Linh mới làm ra được.
Lời có mẹ sẽ có con gái này, đúng, cũng không đúng. Ít nhất nếu tính cách Mạnh Nịnh giống Đinh phu nhân, Thi Vinh quyết sẽ không nhìn đến cô. Tính cách Mạnh Nịnh lạnh lùng lại không dễ gần, cho nên muốn nhúng tay vào chuyện của Mạnh Nịnh, xem ra là không có nhiều khả năng, cho nên Đinh Linh quyết định đến gần Thi Vinh một cách quang minh chính đại. Tuy nhiên cô ta vẫn đang là sinh viên đại học, nhưng thành tích của cô ta xuất sắc, giáo sư cũng khen ngợi cô ta có thiên phú về học tập, đọc chuyên nghiệp lại phỏng vấn tuyển dụng với Thi Vinh, hơn nữa cô ta cũng không phải tới để cạnh tranh vị trí thư ký, mà là trợ lý thư ký, chức vị nhỏ nhoi như thế, hẳn là dễ như trở bàn tay?
Coi như sau này bị người ta phát hiện giấy chứng nhận của mình là đồ giả... Đinh Linh cực kỳ tin tưởng, đến lúc ấy cô ta đã chiếm được Thi Vinh rồi.
Làm sao để đánh giá loại hành vi tiếp cận não tàn này đây, có lẽ cũng chỉ có bốn chứ kém hiểu việc đời này là miễn cưỡng có thể rồi.
Nhưng mà, ngoài dự kiến của Đinh Linh, người phỏng vấn cô ta cũng không phải Thi Vinh, hi vọng gặp anh của cô ta đã rơi vào khoảng không. Nhưng tin tức tốt là cô ta đã thành công, nhưng lại ký hợp đồng làm việc năm năm với Thi thị, đã có sự ràng buộc của pháp luật, anh cũng không thể đuổi cô đi đâu chứ? Dù sao đó cũng là một khoản tiền rất lớn nếu làm trái điều lệ đấy! Tuy là nhà họ Thi rất nhiều tiền, nhưng cũng không thể tiêu như vậy đâu!
Đinh Linh càng nghĩ càng vui vẻ, quả thực sắp cười toét miệng. Nhưng điều khiến cô ta cực kỳ mất hứng là, làm được một tuần ở Thi thị rồi, thậm chí ngay cả mặt Thi Vinh cô ta cũng chưa thấy! Bên ngoài thì là trợ lý thư ký, kỳ thật là chân chạy vặt mà thôi, vốn chẳng vào được phòng đổng sự trưởng, khỏi nói đến chuyện khiến đổng sự trưởng trông thấy mình. Hơn nữa Thi thị yêu cầu rất cao với quần áo nhân viên, dù là nam hay nữ đều yêu cầu giống nhau là đồng phục tối màu. Nhiều người như thế lại còn mặc như nhau, quỷ nhận ra được ai là ai chứ?!
Đinh Linh không vui, tuổi tác của cô ta nhỏ hơn những người khác, vẻ mặt vẫn còn nét trẻ con, mặc đồng phục vào chẳng có chút cảm giác người đẹp văn phòng gì cả, ngược lại là có vẻ giống nữ sinh nhỏ mặc trộm quần áo của mẹ vậy! Nếu lấy hình tượng như vậy mà xuất hiện trước mặt Thi Vinh, cô ta thà đâm đầu chết cho xong!
Cô ta không nghĩ tới, một trợ lý thư ký nho nhỏ, ngày nào cũng phải mệt mỏi như vậy... Các thư ký không phải đều dùng trang sức đẹp mắt, mặc váy dài mỹ lệ, khoe bộ móng mới làm rồi cùng tám chuyện về các thanh niên tài tuấn hay sao? Sao hiện thực lại hoàn toàn tương phản với tưởng tượng của cô ta chứ? Mà thư ký đổng sự trưởng lại còn là ông chú già tuổi ngoài bốn mươi nữa!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, mệt cũng mệt mỏi muốn chết, đâu còn có thời giờ phô bày vẻ xinh đẹp của mình nữa chứ? Mà Đinh Linh còn cảm thấy được bản thân mặt xám mày tro, chạy khắp nơi nơi, đâu được gọi là xinh đẹp. Cũng may là không gặp Thi Vinh, nếu gặp thật, Đinh Linh cũng không có lòng can đảm để nói mình xinh đẹp vô song nữa.
May mà bài vở không nhiều lắm, ở trường cô ta lại được bưng bít, cho dù trốn lớp rất nhiều cũng chẳng sao hết, dù sao nhà cô ta cũng có tiền, cùng lắm thì thi lại, nhưng ông xã không theo kịp này mới khiến Đinh Linh lo lắng, rối rắm nhất. Cô ta cảm thấy mình đã cực kỳ cố gắng, chính là thiếu chút duyên phận thôi!
Tất cả nhân viên nữ ở Thi thị đều là như thế này, nghiêm túc, cẩn thận, chăm chỉ, khi làm việc không có bất kỳ thái độ tùy tiện nào, ai cũng nghiêm túc, chăm chỉ làm việc của mình, lần nào Đinh Linh cũng xem thường bọn họ trong lòng. Mỗi ngày liều sống liều chết để làm gì? Không phải để lấy chút tiền đó sao, làm gì mà liều mạng như vậy? Tuy nói rằng đãi ngộ ở Thi thị rất tốt, nhưng cũng không tốt đến như này chứ? Ít nhất vị trí trợ lý thư ký của cô ta, một tháng lương còn chẳng đủ để cô ta mua một túi xách Chanel.
Đinh Linh vốn chướng mắt với chút tiền ấy, cô ta muốn hơn thế.
Khi tất cả mọi người mặc
đồng phục tối màu đang nghiêm túc làm việc, Mạnh Nịnh đã đưa quả tới công ty. Trong khoảng thời gian này, Thi Vinh lại bắt đầu bận rộn, cho nên Mạnh Nịnh lại bắt đầu kiếp đưa cơm. Mỗi ngày ở nhà nấu cơm xong, đưa đến, cùng Thi Vinh ăn, đợi lát nữa anh tăng ca xong rồi cùng về, hoặc là cứ ở lại công ty một đêm, sáng hôm sau, Thi Vinh lại đưa hai mẹ con đi làm, đi học... Làm cho người nhìn không nhịn được mà hâm mộ một nhà ba người này hòa thuận vui vẻ.
Lúc trước Đinh Linh bận bịu công việc, cho nên vẫn không biết Mạnh Nịnh đã tới, hôm nay cô ta mới vừa xuống đưa tài liệu cho bộ phận nhân sự xong, trở lại tầng cao nhất thì thất cửa văn phòng đổng sự trưởng khép hờ, trong lòng liền mừng thầm, cô ta rốt cục cũng tìm được cơ hội có thể gặp gỡ anh rồi!
Nghĩ tới đây, cô ta vội vàng lấy cái gương nhỏ trên bàn soi, chải chải mái tóc hơi rối, dặm lại chút phấn son, sau đó nhanh chóng đi đến văn phòng đổng sự trưởng. Nhưng chưa đi được mấy bước đã bị thư ký gọi lại, người đàn ông ngoài bốn mươi thấy cô to gan lớn mật muốn xông vào khu vực cấm, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vã kéo người về, trách mắng: “Cô có biết đây là nơi nào hay không? Là nơi không thể tùy tiện đi vào đâu! Nếu như bị đổng sự trưởng phát hiện, cô còn cần bát cơm của mình nữa hay không!”
Đinh Linh cực kỳ ghét thư ký Vương này, bởi vì đối phương chẳng hiểu nổi cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả, lúc nói với cô thì vừa thẳng vừa hăng, bộ mặt lúc nào cũng cau có, hệt như cô ta nợ ông ta mấy trăm vạn vậy. Nghĩ tới đây, Đinh Linh rất tức giận: “Không phải tôi muốn vào xem sao? Không cho vào thì không cho vào, ông nói dễ nghe chút không được à?!”
Thư ký Vương bị cô ta chọc tức đến nỗi đau bụng: “Nói dễ nghe? Từ lúc cô đi làm, tôi bảo cô quay lại bao nhiêu lần rồi? Nhưng cô đã nghe tôi một lần nào chưa?! Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, văn phòng đổng sự trưởng không nên tùy tiện đi vào, tốt nhất là không nên vào, mấy điều đấy cô nghe được sao?!” Thật không biết cô gái này là do ai tuyển vào, vốn chẳng có bao nhiêu tài năng thực sự, không có một chút kinh nghiệm nào, cái gì cũng không, cũng khiến ông ta phải dạy lại từ đầu, thế mà chẳng hiểu sao tự cho mình hơn người!
Tự cho mình hơn người sao không làm công chúa đi!
Đinh Linh cũng nổi cáu, cô ta đã sớm kìm nén không nổi nữa, thư ký Vương chỉ biết trách móc cô ta, đúng lúc cho cô ta cơ hội bùng nổ. Chỉ thấy cô ta đập bàn một cái, chửi thư ký Vương như tát nước: “Ông cái đồ đàn ông bụng bia hói đầu đáng khinh này! Ông cho ông là ai hả? Dám nói chuyện với tôi như vậy à? Chẳng qua chỉ là một con chó đổng sự trưởng nuôi thôi! Cho ông chút thuốc nhuộm, ông xem ông còn đến đây mở phường nhuộm, có tin tôi chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến ông không yên ở thủ đô hay không?! Ông còn không hỏi thăm một chút xem tôi là ai!”
Tất cả nhân viên ở tầng cao nhất đều yên lặng. Bọn họ lặng ngắt như tờ mà nhìn Đinh Linh, trong lòng lặng lẽ làm dấu thập cho Đinh Linh. Nhân viên làm ở Thi thị từ ba năm trở lên đều biết rằng, thư ký Vương này là họ hàng bên mẹ của đổng sự trưởng, nói chính xác, thư ký Vương đó là cậu của đổng sự trưởng, tuy chưa đến năm mươi tuổi, sự thật bi thảm về ông cậu hói đầu bụng bia kia vẫn là bí mật mà các nhân viên ở tầng cao nhất hiểu trong lòng mà không nói ra.
Thư ký Vương kị nhất là bị chỉ trích về thân thể...
Khi người ta còn trẻ cũng làm dáng, đáng tiếc năm tháng không buông tha cho con người, một con dao mổ heo biến tiểu thịt tươi tuổi trẻ anh tuấn thành thịt xông khói, Đinh Linh vừa mắng như vậy, đó không phải là đâm vào điểm yếu nhất của thư ký Vương sao...
Quả nhiên, thư ký Vương tức giận đến đỏ mặt, ngay cả ánh sáng trên đầu cũng phiếm hồng.
Bên ngoài nhao nhao ầm ĩ, sao Thi Vinh bên trong lại không nghe được, anh lại thờ ơ, nếu như ngay cả việc nhỏ như nhân viên cãi nhau mà anh cũng phải tới giải quyết, thì một tháng phát nhiều tiền như vậy có ích gì nữa?
Chỉ là, anh cũng không ngờ, vậy mà có người vàng thau lẫn lộn trà trộn vào.
Đúng lúc này, thang máy tầng cao nhất phát ra một tiếng đinh, mọi người bất giác nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ /dxinh đẹp mặc váy dài, tóc dài đen nhánh búi lên, bên người cô còn có cậu bé đáng yêu cầm một bông hoa.
Mạnh Nịnh cũng từng tới vài lần, đa số nhân viên ở tầng cao nhất đều biết cô, tất nhiên cũng biết trong lòng đổng sự trưởng, vị phu nhân này quan trọng bao nhiêu. Tức thì nhao nhao tránh đường để Mạnh Nịnh đi qua. Mạnh Nịnh thấy trên mặt những người này đều là vẻ khiếp sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, đang chuẩn bị vòng qua người chặn đường để vào văn phòng, đột nhiên, khóe mắt như liếc thấy một người rất quen thuộc.
Trí nhớ Mạnh Nịnh rất tốt, nhưng cô không nghĩ nhiều, nhưng khi cô đẩy cửa ra, không biết Đinh Linh như thế nào, có lẽ là không đứng vững, cả người đều đổ về phía cô, không cẩn thận, cặp lồng cơm đã bị làm rơi, rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Bốn món mặn một món canh bên trong đương nhiên biến thành món hỗn hợp rồi...
Lần này Thi Vinh nổi cáu, anh kéo ghế dựa ra, đi nhanh ra ngoài. Mạnh Nịnh trợn tròn mắt nhìn cặp lồng rơi dưới đất, đó là cơm trưa của một nhà ba người bọn cô mà... Nếu đồ ăn, canh này trộn lẫn với cơm, đó đâu phải để cho người ăn nữa, không phải là cho heo ăn hay sao...
Nhưng lần này cô thấy rõ ràng, người đụng vào làm rơi cặp lồng, không phải người khác, đúng là Đinh Linh.