Sao Đinh Linh lại có thể xuất hiện ở đây?
Nếu không phải hiểu rõ người đàn ông Thi Vinh, Mạnh Nịnh chắc chắn sẽ cho rằng anh vừa ý với cô gái nhỏ người ta, cho nên đặc biệt cho tới lâu đài gần nước.
Nhưng cô biết không phải. Thi Vinh là người đàn ông có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không chạm vào phụ nữ trước cô, sau kết hôn lại giữ mình trong sạch, đừng nói là bên ngoài, ngay cả tiếp xúc tay chân còn chưa từng. Người như anh, cho đến bây giờ cũng chỉ có một người phụ nữ là cô, nói ra chỉ sợ làm cho người ta thấy ngược đời.
Nếu không phải là Thi Vinh đưa Đinh Linh tới, vậy thì dám chắc là Đinh Linh tự nghĩ cách trà trộn vào rồi. Người khác không biết, Mạnh Nịnh còn không biết hay sao, con bé kia còn chưa tốt nghiệp, vốn không phù hợp với yêu cầu tốt nghiệp khoa chính quy của Thi thị.
Cặp lồng cơm vừa rơi xuống, Đinh Linh cũng sửng sốt. Cô ta ngơ ngẩn mà ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Nịnh, thấy dáng vẻ ung dung sang quý của cô, trong lòng thật sự là chua xót không nói nên lời. Trước kia cô ta còn có thể tự lừa mình rằng, khi so sánh với Mạnh Nịnh, bản thân mình còn trẻ trung hơn, hồn nhiên hơn, mà lúc này... Đinh Linh đau buồn, cô ta mặc đồng phục dính đầy bụi này, lại vừa mới cãi nhau với thư ký Vương, đổng sự trưởng thấy mình có thể sẽ chán ghét hay không?! Nghĩ đến khả năng ấy, Đinh Linh cũng rất muốn khóc, cô ta vốn định thể hiện ra mặt tốt nhất của mình, bây giờ thì hay rồi, đừng nói là tốt nhất, những gì tệ nhất đều lòi ra rồi!
Cô ta vốn không phải người chửi người ta như tát nước lại còn cãi lộn đe dọa mà!
Đinh Linh bất lực nhìn về phía Thi Vinh, hy vọng vào lúc này anh có thể bảo vệ hoặc là dỗ dành mình một chút. Đinh Linh cực kỳ có niềm tin với bề ngoài của mình, vẻ đẹp của cô ta và Mạnh Nịnh là hai loại hoàn toàn không giống nhau, có một cô bé trẻ tuổi xinh đẹp thích mình, Thi Vinh hẳn là phải cảm thấy được yêu màd#d@l!q^d hoảng, hoặc là mừng thầm chứ? Nhưng bất kể Đinh Linh thấy thế nào, Thi Vinh vẫn luôn là dáng vẻ lạnh như băng, ánh mắt anh khi nhìn cô và khi nhìn Mạnh Nịnh hoàn toàn không giống nhau.
Dường như chỉ cần Mạnh Nịnh xuất hiện, trong mắt anh cũng chỉ chứa hình bóng của một mình cô thôi.
Thi Vinh cúi người xuống nhặt cặp lồng cơm lên, mày bất giác cau lại, thư ký Vương thấy thế, trong lòng run sợ, khẩn trương lại mắng Đinh Linh: "Còn không mau xin lỗi phu nhân đi!"
Xin lỗi? Muốn cô ta xin lỗi Mạnh Nịnh hả?! Đinh Linh không muốn! Bây giờ cô coi như là trở mặt với Mạnh Nịnh, hai bên đều biết ý đồ đó của cô ta, thời điểm như thế này cô còn phải cúi đầu trước Mạnh Nịnh, Đinh Linh không nuốt trôi cục tức này! Cô ta khẽ cắn môi, mặt tỏ vẻ quật cường, không chịu.
Thư ký Vương suýt nữa bị chọc tức đến ngất xỉu, sao ông ta lại xui xẻo như vậy, lần đầu tuyển trợ lý, thì tuyển phải loại cực phẩm như vậy! Chuyện gì cũng không thể giúp còn chưa tính, lại luôn luôn gây trở ngại, bây giờ ngay cả sắc mặt người ta còn không thèm nhìn!
Trong lòng ông ta mắng bộ phận nhân sự phụ trách thông báo tuyển dụng đến máu chó ngập đầu.
Đinh Linh không chịu xin lỗi, Mạnh Nịnh cũng không lạ gì lời xin lỗi của cô ta, dắt Quả Quả định đi vào văn phòng. Cậu nhóc lại vô cùng ngây thơ, thấy Đinh Linh làm rơi cặp lồng cơm trên tay mẹ cũng không chịu xin lỗi, vì thế bĩu môi nói: "Dì này thật chẳng lễ phép chút nào, cô giáo từng nói, đứa bé ngoan phải biết lỗi rồi sửa lỗi, dì không phải đứa bé ngoan."
Giọng trẻ con trong trẻo vang lên, không khách khí mà nói ra sự thật này. Đinh Linh nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng chốc trắng bệch, cô ta lập tức liếc Thi Vinh, nhưng đối phương lại chưa bao giờ chú ý đến cô ta.
Thi Vinh càng là cao không thể chạm tới như vậy, Đinh Linh càng si mê anh. Dung mạo anh tuấn, khí chất cao quý và ánh mắt thâm thúy của anh, chỗ nào cũng khiến cho Đinh Linh mê muội. Cô ta say đắm Thi Vinh, như là có chút điên cuồng như khi con gái đuổi theo thần tượng vậy. Còn vì sao Thi Vinh không có cảm giác với mình... Đinh Linh cảm thấy chuyện này hẳn không phải là vấn đề do mình, chắc chắn là Mạnh Nịnh nói xấu cô ta trước mặt anh, nếu không làm sao lần đầu gặp cô ta Thi Vinh có thể không khách khí như thế chứ?
Đáng thương cho đứa trẻ con đến bây giờ cũng chẳng hiểu nổi, tới cùng là bởi vì sao mà Thi Vinh chán ghét cô ta.
"Quả Quả cũng không nên học theo." Mạnh Nịnh nói.
Cậu nhóc kia ra sức gật đầu: "Quả Quả cực kỳ lễ phép!"
Sau khi hai mẹ con vào văn phòng rồi, Thi Vinh cầm cặp lồng cơm trên tay, từ trên cao nhìn xuống Đinh Linh. Ánh mắt nghiêm khắc sắc sảo của anh khiến Đinh Linh bất giác rùng mìnhd/d/l(q,p một cái, không biết vì sao, trước mặt Thi Vinh, cô ta chỉ động đậy một chút cũng sợ hãi. "Thư ký Vương."
"Đổng sự trưởng."
"Đến bộ phận nhân sự xem, tới cùng là ai tuyển vào đồ ngu như thế, sau đó đá cô ta ra cho tôi." Cô ta đã hủy hết tất cả sự kiên nhẫn để khoan dung cho đồ ngu của anh.
Chuyện thư ký Vương tuyển trợ lý Thi Vinh cũng biết đến, nhưng anh không ngờ Đinh Linh vậy mà coi trời bằng vung dám trà trộn vào. Trà trộn vào còn chưa tính, vấn đề là, ai giúp cô ta? Cấp dưới của anh lại bị mua chuộc, đây mới là chỗ khiến Thi Vinh phẫn nộ nhất.
Vừa nghe thấy Thi Vinh nói sẽ đuổi mình đi, trong nháy mắt Đinh Linh rít lên: "Không được!" Một giây sau, tuy là cô ta sợ hãi, vẫn cố dũng cảm đón nhận ánh mắt của Thi Vinh. "Em, em đã ký hợp đồng năm năm với Thi thị các anh... Anh, các anh không thể đuổi em như vậy!"
Thi Vinh nở nụ cười: "Cô cho là tôi sẽ để ý chút tiền vi phạm hợp đồng kia à?"
Đinh Linh cứng lại, vốn cho rằng mình chết chắc rồi, lập tức nghe thấy Thi Vinh nói: "Nhưng mà, cô đã muốn ở lại, thì ở lại đi."
Mạnh Nịnh trong văn phòng nhíu mày.
Đinh Linh cảm thấy vui vẻ, sau định mở miệng, Thi Vinh lại nói: "Vừa khéo công ty thiếu một nhân viên vệ sinh, cô ở lại đi."
Nhân viên vệ sinh?!
Đinh Linh cả giận nói: "Em không phải nhân viên vệ sinh!"
"Trong hợp đồng chỉ nói rõ cô phải ở lại
Thi thị năm năm, cũng không nói cô làm gì!" Thư ký Vương bình tĩnh nhìn khuôn mặt vì tức mà đỏ lên của Đinh Linh, trong lòng liền khuây khoả đi nhiều, đây đúng là gặp báo ứng! Nghĩ đến Thi thị câu rể rùa vàng, mặt mũi cũng không nhỏ đâu. Phụ nữ như vậy ông ta gặp nhiều rồi, kết cục bọn họ tất nhiên cũng như thế này. "Để tôi bảo người mang đồng phục tới."
Nhân viên vệ sinh không giống nhân viên bình thường, đồng phục nhân viên vệ sinh đều là quần áo vệ sinh màu lam.
Trong nháy mắt như thế, Đinh Linh tức giận đến nỗi định phủi tay liền đi, nhưng cô ta nghĩ lại, nếu mình đi, thì không phải vĩnh viễn đều không chiếm được Thi Vinh sao? Không! Không được! Cô ta không thể ngồi chờ chết như vậy! Nói vậy, càng bị Mạnh Nịnh xem thường hơn! Nghĩ tới đây, cô ta nghiến răng một cái, nói: "Em làm!"
Chân thành đến nỗi kiên định như vậy, cô ta cũng không tin rằng, cô ta sẽ có cơ hội tiếp cận Thi Vinh!
Nghe vậy, Thi Vinh chỉ thoáng cười không rõ có ý gì, lập tức tiến vào văn phòng, song không thấy cái liếc mắt của Đinh Linh. Đinh Linh không kìm được lòng đố kị và oán hận trong lòng, hai tay buông thõng hai bên cũng siết lại thành nắm đấm. Bây giờ cô ta thật sự tin Mạnh Nịnh nói xấu mình sau lưng, nếu không thì cô ta không hận không thù với Thi Vinh, làm sao Thi Vinh có thể đối xử độc ác với một cô bé mềm yếu như vậy?!
Dám chắc là Mạnh Nịnh giở trò quỷ!
Nhưng mà những năm gần đây, không ít phụ nữ dây dưa với Thi Vinh, người có ý đồ với anh lại mười đầu ngón tay cũng không đếm hết, nhưng Mạnh Nịnh chưa từng đích thân chèn ép một ai, trước khi bọn họ trở thành sự đe dọa với cô, Thi Vinh đã diệt trừ bọn họ hoàn toàn. Anh chưa bao giờ dùng những phụ nữ này để thăm dò cô, để cô nổi máu ghen, quá thấp kém, quá mất mặt, quá không biết điều. Từ đầu tới đuôi, trong mối quan hệ vợ chồng với Mạnh Nịnh, mọi việc làm của anh đều quang minh chính đại, chưa từng giấu cô điều gì, cũng không nói dối cô lần nào.
Giữ Đinh Linh lại, chẳng qua là tìm chút việc cho cô ta làm, thuận tiện cho Đinh Hoài Chí và Mộc Nhung Nhung tranh thủ thời gian nói chuyện yêu đương, bồi dưỡng tình cảm. Điều kiện tuyển dụng của công ty bọn anh, Đinh Linh còn chưa đạt tới, thậm chí giấy chứng nhận cũng là giả, nếu anh muốn, thì việc đưa Đinh Linh đi ăn cơm tù vài năm cũng rất đơn giản.
Không ngoài dự liệu của Mạnh Nịnh, đồ ăn bên trong quả nhiên đều đã lẫn lộn hết rồi. "Ăn kiểu gì bây giờ đây..." Cô lẩm bẩm, thở dài.
Thi Vinh đi tới, nhón một miếng thịt bò cho vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt vào trong bụng, nói: "Mùi vị rất ngon."
Mạnh Nịnh: "..."
Quả Quả mím môi nhỏ nhìn đồ ăn không đẹp mắt, "Hu hu... Ma ma nấu cơm... Quả Quả không muốn ăn cơm như này đâu, nhưng bụng Quả Quả rất đói... Hu hu..." Cuối cùng vẫn là đứa trẻ, cảm xúc vừa tới, nước mắt liền rơi xuống.
"Không khóc, không khóc" Mạnh Nịnh vội ôm cậu nhóc lên đùi dỗ dành, dịu dàng hôn lên khuôn mặt tròn phúng phính của cậu một cái. "Ma ma làm lại cho con có được không?"
Quả Quả chớp lông mi dày còn vương nước mắt, nức nở hỏi: "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là thật, không tin con có thể hỏi ba ba."
Thi Vinh gật đầu.
Lúc này Quả Quả mới thôi khóc, hai cánh tay nhỏ ôm chặt cô Mạnh Nịnh không chịu buông ra, đồ ăn buổi trưa hôm nay nấu rất ngon, là cậu cùng Mạnh Nịnh trang trí, lại đặc biệt dùng d.d.l.q.dcặp lồng cơm gấu nhỏ cậu thích nhất, bây giờ bị làm rơi, thật sự là vô cùng thê thảm, lòng của trẻ con là đơn giản nhất, chuyện đau lòng cũng khác người lớn.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh của văn phòng không thể làm cơm trưa, sau khi dỗ dành cậu nhóc, Thi Vinh vinh chỉ có thể đưa hai mẹ con ra ngoài ăn.
Vừa đóng cửa văn phòng, thì thang máy tầng cao nhất mở ra, Trương Hoàng đã lâu không gặp vậy mà lại đến đây. Hôm nay anh ta mặc áo khoác trắng, mang kính gọng vàng, thật có cảm giác như thiên sứ cứu sống, chăm sóc người bị thương vậy. Nhưng Mạnh Nịnh rất rõ ràng, người này một bụng đầy ý nghĩ xấu.
Trương Hoàng cao lớn anh tuấn, lúc nào cũng mang theo nụ cười, dáng vẻ mặt mày rạng rỡ dù là ai thấy cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, chỉ có Mạnh Nịnh đối với anh ta mặt không đổi sắc. Một lúc sau, Trương Hoàng cũng không tới trêu chọc Mạnh Nịnh, dù sao cô cũng là người Vinh Tử yêu, nhỡ có đụng chạm, đến lúc đó Vinh Tử không liều mạng với anh ta không được.
Nhưng lễ phép cơ bản vẫn phải có, hai bên chào hỏi, Trương Hoàng nói có việc cần bàn với Thi Vinh. Thi Vinh nhíu mày, bảo thư ký Vương đưa mẹ con Mạnh Nịnh đến tầng một nhà ăn nhân viên ăn lót dạ trước đã, sau đó hôn lên môi mạnh ninh một cái, lại thơm Quả Quả, xoay người quay lại văn phòng. Trương Hoàng khom lưng nhéo nhéo mặt trái táo của Quả Quả, cũng đi vào theo.
Hai người này cùng một chỗ không biết lại gây họa cho ai rồi. Mạnh Nịnh nghĩ.
Cơm nhân viên ở Thi thị cực kỳ phong phú, tay nghề đầu bếp rất tốt, giá cả lại phải chăng, cho nên hầu hết các nhân viên đều giải quyết vấn đề ba bữa cơm ở đây.
Nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Nịnh ăn.
Thư ký Vương gọi đồ ăn cho hai mẹ con, mỗi món một ít, Quả Quả cũng là lần đầu ăn cơm như vậy, cảm thấy rất mới mẻ, vì thế nỗi đau lòng lúc nãy đã sớm bị cậu ném lên chín tầng mây rồi