Sáng hôm sau, Tịnh Tề luôn có thói quen thức dậy sớm hôm nay không hiểu sao vẫn nằm trên giường, nhìn thấy thời gian sắp trễ, mẹ Cảnh vào phòng vỗ vỗ mặt con trai, “Tịnh Tề, mau dậy đi con, sắp muộn giờ làm rồi.
”
Da thịt nơi mẹ Cảnh chạm vào cảm thấy nóng bừng, thân thể con trai lại run rẩy bên dưới chăn.
“Mẹ, con lạnh quá…” Tịnh Tề chống khuỷu tay ngồi dậy, giọng nói mơ mơ màng màng.
“Con phát sốt rồi, có thể không lạnh sao?” Mẹ Cảnh nói, xoay người đi vào bếp bưng bát cháo vừa nấu xong đem vào phòng, đỡ anh ngồi dậy, Tịnh Tề cầm bát cháo nhưng tay lại không nghe theo kiểm soát của anh cứ run lên bần bật, mẹ Cảnh đau lòng thở dài, cầm lấy bát cháo uy cho anh ăn, sau đó lấy thuốc hạ sốt cho anh uống, lăn lộn một trận cuối cùng Tịnh Tề cũng tỉnh táo lại chút, nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, khẩn trương kêu lớn, “Chết rồi, con muộn rồi.
”
“Đã bệnh thành như vậy còn đi làm cái gì nữa, để mẹ giúp con đem đơn xin nghỉ phép đến công ty, hôm nay con phải ở nhà nghỉ ngơi, không được đi đâu hết —— con phải đắp thêm chăn lên để mau xuất mồ hôi.
” Mẹ Cảnh nói xong thật sự mở tủ ôm ra thêm một cái chăn.
“Không được, con còn có công việc phải hoàn thành….
.
”Tịnh Tề vén chăn định bước xuống giường, không ngờ chân trái mềm nhũn, lập tức bị ngã ngồi xuống đất.
Mẹ Cảnh vội vàng đỡ con trai dậy, giúp anh ngồi lại trên giường, có lẽ vì hôm qua vận động quá độ nên chân trái Tịnh Tề lại sưng lên, phần chân cụt bên phải lại càng bị sưng nghiêm trọng hơn, so với thân thể nóng hầm hập của anh thì nó lại là một mảng lạnh lẽo hết sức tương phản.
Mắt mẹ Cảnh lại ướt, không ai có thể hiểu rõ hơn bà, con trai bà tuy bề ngoài nhìn vẫn khỏe mạnh nhưng kì thực đều do ý chí kiên cường chống đỡ thân thể, sức khỏe của anh sau tai nạn năm đó đã sớm bị suy kiệt.
“Hôm qua con lại đi chỗ nào mà khiến chân bị sưng thành như vậy….
” Mẹ Cảnh giả bộ giận dữ, bà biết Tịnh Tề sợ nhất là bà lo lắng cho thân thể của anh, cho nên cố gắng không che giấu đau lòng trên mặt.
“Con cùng Ninh Nhi ra biển chơi.
” Tịnh Tề có chút ngượng nói.
Mẹ Cảnh để Tịnh Tề dựa lưng vào gối đầu, hai tay dùng sức xoa bóp chân trái của anh, Tịnh Tề nói: “Mẹ, con không sao đâu mẹ đừng lo lắng, con ngủ một giấc là khỏe lại ngay thôi.
”
Mẹ Cảnh tăng lực đạo ở tay, xoa bóp các vị trí huyệt đạo trên đùi, Tịnh Tề không nói thêm gì nữa, đau nhức trên đùi khiến anh cắn chặt răng, để không bật ra tiếng rên rỉ, mồ hôi lạnh rịn ra chảy dọc theo cái trán trơn bóng.
Mãi đến khi cái chân lạnh lẽo ấy phiếm hồng, mẹ Cảnh mới ngừng lại, giúp con trai lau mồ hôi đầy đầu, cầm hai cái chăn đắp lên người anh rồi mới đi làm.
Tịnh Tề ngủ một giấc đến trưa, cảm thấy thân thể khỏe hơn chút, anh định xuống đường làm một bữa trưa đơn giản rồi đến công ty làm việc.
Đột nhiên tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, theo sau là giọng Ninh Nhi sắp khóc đến nơi: “Tịnh Tề….
”
Tịnh Tề đáp, “Anh đây!” Vội vàng xoay người xuống giường, chân vẫn không có lực chỉ đành phải chống nạng chậm rãi bước đi, cửa vừa mở Ninh Nhi liền nhào tới ôm chầm lấy anh, lại dò xét trên dưới một lượt, lo lắng nói: “Nghe nói anh bị bệnh, chuyện là như thế nào?”
Tịnh Tề dựa vào nạng, ôm Ninh Nhi vào ngực, nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, buổi sáng bị sốt một chút, bây giờ đã đỡ rồi, nhìn em lo lắng như vậy làm anh sợ hết hồn.
”
Ninh Nhi đưa tay đặt lên trán Tịnh Tề thử nhiệt độ một chút, cục đá trong lòng mới bỏ xuống, phát hiện sắc mặt anh nhợt nhạt, mới một đêm dường như đã gầy đi rất nhiều.
Ninh Nhi đỡ Tịnh Tề về lại phòng, ép anh nằm xuống giường, nắm lấy tay anh, nói: “Có phải là vì hôm qua đi biển nên mới đổ bệnh không?”
Tịnh Tề dùng sức trừng mắt, “Anh là đàn ông, cũng đâu phải làm từ giấy, làm sao chỉ vì chút gió biển mà đổ bệnh được chứ? Con người mỗi năm đều bị bệnh một hai lần, đúng rồi, năm ngoái anh cũng bị sốt một trận vào thời gian này, hôm nay là tròn một năm.
” Anh có bao nhiêu khoe