Bệnh của Tịnh Tề nhanh tới mà cũng nhanh đi, vừa qua mấy ngày đã sinh long hoạt hổ trở lại.
Đối tác công việc của Ninh Nhi là Quách Tử cùng bạn gái quen nhau tám năm rốt cuộc cũng quyết định về chung một nhà, Quách Tử sớm đã gửi thiệp mời cho Ninh Nhi, còn đặc biệt yêu cầu cô phải cùng bạn trai bí mật của mình đi dự lễ cưới.
Đối với việc tham gia hôn lễ này, trong lòng Tịnh Tề cảm thấy sợ hãi, mặc dù anh đã thề với lòng sẽ không vì tàn tật mà tự ti, thế nhưng trong trường hợp tham dự cùng Ninh Nhi, anh vẫn sợ vì bộ dạng của mình sẽ khiến cô khó xử.
“Ninh Nhi, hay là…..anh không đi cũng được, anh sợ mình sẽ dọa bọn họ!” Bàn tay Tịnh Tề vỗ vỗ lên phần chân cụt còn lại của mình, ấp a ấp úng nói.
“Làm sao có thể?” Ninh Nhi kéo tay Tịnh Tề, cô ngồi xổm trước mặt anh, “Anh tốt như vậy, em còn lo mấy cô gái háo sắc trong công ty sẽ cướp mất anh.”
Tịnh Tề cười, nhưng có chút khổ sở, anh yêu thương xoa đầu Ninh Nhi, “Ai mà thèm cướp anh, chỉ có em coi anh như bảo bối.”
“Ai nói!” Ninh Nhi gối đầu trên chân trái của Tịnh Tề, đưa tay vuốt ve chân phải của anh, chua xót nói, “Ít nhất có tiểu Vi và tiểu Húc ở công ty, bọn họ đều muốn cướp anh.”
“Cô ngốc này!” Tịnh Tề nhẹ nhàng gõ lên đầu Ninh Nhi một cái, “ Thì ra em chính là một bình dấm chua nha, tiểu Vi người ta mới có 16 tuổi, còn tiểu Húc cô ấy sẽ không….Ai, thật đúng là cô ngốc mà!”
Ninh Nhi che đỉnh đầu, chu miệng hô lớn, “Đau nha!”
Tịnh Tề chôn mặt trong mái tóc xoăn của cô, ngửi mùi hoa lài nhàn nhạt.
“Ninh Nhi, em có muốn giới thiệu cho bạn bè đồng nghiệp của mình biết, bạn trai em là một người cụt chân không?” Một lát sau, Tịnh Tề yếu ớt hỏi.
Trong lòng Ninh Nhi đau nhói, cô không phải sợ nói với đồng nghiệp của mình rằng bạn trai mình bị cụt chân, bởi vì, trong lòng cô, cô chưa từng xem Tịnh Tề là một người tàn tật, mà đề tài này cô cũng không thể đề cập trong công ty.
Cô không thể khi không lại đề cập chuyện chân của Tịnh Tề với đồng nghiệp được, thậm chí chỉ cần nghĩ đến Tịnh Tề từng phải chịu đau đớn khi phẫu thuật cắt chân, ngực cô liền đau không thở nổi.
Ninh Nhi ôm chặt thắt lưng của Tịnh Tề, nhỏ giọng nói: “Tin tưởng em được không? Anh là tốt nhất.”
Vào ngày diễn ra hôn lễ của Quách Tử, Ninh Nhi mặc bộ lễ phục màu hồng phấn, tóc để một bên, trang điểm trang nhã, bộ dáng xinh đẹp đến xuất thần.
Tịnh Tề mặc bộ âu phục tối màu, ngồi ở ghế phụ, cao ngất tuấn lãng, làm cho người ta không thể rời mắt.
Ba mẹ Quách Tử là người tương đối lạc hậu, hôn lễ được cử hành tại một nhà hàng hoành tráng, bao hết hai tầng lầu, mời hết bạn bè thân thích của hai bên song thân, vì tích chất công việc nên Quách Tử có rất nhiều mối quan hệ, các đối tác đồng nghiệp của anh hôm nay đều đến chúc mừng.
Ninh Nhi chọn một chỗ đỗ xe, Tịnh Tề nhìn thấy nhà hàng người đông nghìn nghịt, cơ thể không tự chủ được run lên một cái.
Ninh Nhi vòng qua phía Tịnh Tề, hơi nghiêng người lấy nạng đưa cho anh, sau đó khoác tay anh, hai người cùng nhau đi về phía cô dâu chú rể.
Ninh Nhi cùng một người đàn ông bị mất một chân tham dự hôn lễ, thật sự khiến toàn bộ khách mời hết sức kinh ngạc, cô cười rạng rỡ giới thiệu Tịnh Tề với các đồng nghiệp, dù là người có học thức có tu dưỡng cũng không giấu được sự kinh ngạc trên nét mặt.
Tịnh Tề rất đúng mực chào hỏi những người mà Ninh Nhi giới thiệu cho anh, những người đó luôn không nhịn được mà liếc nhìn đùi phải của anh, anh chỉ biết cười trừ.
Nếu như hôm nay chỉ vài ánh mắt như vậy mà anh cũng không nhịn được, vậy thì đến lúc đám cưới của anh và Ninh Nhi chẳng phải anh sẽ lâm trận bỏ chạy còn gì.
Nghĩ vậy, Tịnh Tề lại nở nụ cười, gương mặt cũng theo đó mà bừng sáng.
Anh không hề chú ý đến có rất nhiều cô gái đang nhìn anh chằm chằm, một số thì nhìn vào chân phải của anh, một số khác lại nhìn vào khí chất lịch lãm và nụ cười ôn hòa ấy.
Quách Tử