Thời điểm Tịnh Tề được xe cứu thương đưa vào bệnh viện đã hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Trán của anh rách một lỗ lớn, phải quấn vải xô thật dày để cầm máu.
Nhưng sắc mặt dường như so với vải xô còn muốn trắng hơn, lông mi đen nhánh vô lực buông xuống, lộ ra một loại đau đớn bình thường nhưng không yếu đuối, mẹ Cảnh đỏ mắt ngồi ở bên giường, vì sao con trai của bà luôn phải chịu khổ như vậy?
Ninh Nhi nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa tiến vào, đem kết quả kiểm tra và thông báo phẫu thuật giao cho mẹ Cảnh, nhẹ giọng nói: “Đây là kết quả kiểm tra ạ, não bị chấn động nhẹ, toàn thân nhiều chỗ bầm tím, gãy chân, sáng mai sẽ phẫu thuật.”
Mẹ Cảnh cảm kích gật gật đầu, kéo Ninh Nhi ngồi xuống, nhận được điện thoại báo Tịnh Tề nhập viện một khắc kia, hình như Ninh Nhi đột nhiên trưởng thành vài tuổi, chạy trước chạy sau giúp đỡ bà nộp viện phí, làm thủ tục, sau đó lại một mình ở bên ngoài phòng làm việc đợi kết quả kiểm tra.
Thực sự đã làm khó cô gái tâm tính trẻ con.
“Bác gái, Tịnh Tề anh ấy sẽ không có việc gì, bác đừng lo lắng…” Ninh Nhi dịu giọng nói.
Mẹ Cảnh dùng sức gật đầu, không biết là đồng tình hay là an ủi Ninh Nhi, Ninh Nhi rốt cuộc nhịn không được, nhào vào trong lòng mẹ Cảnh lớn tiếng khóc lên: “Bác gái, làm sao bây giờ? Cháu thực sự rất sợ hãi!”
Mẹ Cảnh vỗ lưng Ninh Nhi, im lặng an trấn an cô.
Một lát sau, Ninh Nhi thở bình thường lại, đột nhiên, trên giường Tịnh Tề rẽ phát ra một tiếng rên rỉ.
Ninh Nhi lập tức xoay người, nắm tay Tịnh Tề, vội vàng nói: “Tịnh Tề, anh tỉnh rồi sao?”
Lông mi thật dài vô lực run lên một cái, Ninh Nhi kinh hỉ hô: “Anh ấy thực sự tỉnh! Bác gái, anh ấy thực sự tỉnh!”
Mẹ Cảnh so với cô vẫn giữ được bình tĩnh hơn chút, cẩn thận kiểm tra tình hình của con trai đồng thời nhấn nút gọi y tá, bác sĩ và y tá rất nhanh liền chạy tới.
Tịnh Tề rốt cuộc mở ra mí mắt nặng trĩu, trước mắt sáng choang một mảnh, thân thể đau đớn khiến đầu óc anh choáng váng, khó khăn tập trung sức lực mới nhìn rõ mẹ anh đứng trước mặt, Ninh Nhi khóc đến mắt mũi tèm lem và bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Bác sĩ giúp anh làm kiểm tra đơn giản, hỏi anh mấy vấn đề, Tịnh Tề gần như không có sức lực mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt để giao tiếp, bác sĩ yên tâm ghi chép vào bệnh án, cười nói: “Không có vấn đề quá lớn, ngày mai tiến hành phẫu thuật, cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt là được rồi.
Đêm nay có thể sẽ phát sốt, y tá trực ban sẽ tùy thời kiểm tra cho cậu.”
Mẹ Cảnh cảm kích tiễn bác sĩ ra cửa, Ninh Nhi gắt gao nắm tay Tịnh Tề không chịu buông ra, trên mặt rõ ràng còn vươn nước mắt, lại còn nỗ lực cười nói: “Đã nghe chưa? Bác sĩ nói anh không sao.”
Tịnh Tề nhẹ nhàng chớp mắt một cái, xem như là trả lời cô.
Chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy, vẫn là hao hết khí lực của anh.
Qua một lúc lâu, Tịnh Tề mới dùng thanh âm yếu ớt nói: “Chân của anh…”
Nước mắt của Ninh Nhi lại dâng lên, cô quay mặt đi, không cho Tịnh Tề nhìn thấy nàng nước mắt nóng hổi của mình, dùng sức đem nước mắt ép trở lại, Ninh Nhi cho Tịnh Tề một nụ cười dũng cảm, “Chân của anh bị gãy xương, thế nhưng không nghiêm trọng, sáng mai phẫu thuật rồi sẽ không sao nữa.”
Lòng Tịnh Tề đột nhiên trầm xuống, thảo nào… Chân lại đau như thế… cảm giác đau đớn quen thuộc… Cái chân này cũng không phải là lần đầu tiên bị gãy xương.
Nhìn biểu hiện đau lòng tới cực điểm của Ninh Nhi, Tịnh Tề giật giật ngón tay, để nàng