Thời gian phẫu thuật dài hơn so với dự tính, lúc chạng vạng đèn của phòng mổ mới tắt, bác sĩ mặc áo xanh lần lượt đi ra.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào…” Ninh Nhi một bước xông lên phía trước, gấp gáp hỏi.
“Xương bị gãy làm hai khúc, cho nên có chút phiền phức, nhưng mà đã nối được rồi, chúng tôi đã dùng đinh để cố định lại.”Bác sĩ thương tiếc nói.
Phẫu thuật tiến hành được phân nửa thời gian, thuốc tê mất hiệu lực, ông ta cũng không biết cậu trai trẻ kia làm thế nào có thể vượt qua cuộc phẫu thuật mà không kêu la tiếng nào.
“Vậy sau này con trai tôi có bị ảnh hưởng đến việc đi lại không?” mẹ Cảnh hỏi.
“Chuyện này phải dựa vào tình hình, bệnh nhân thân thể không tốt, nhưng suy cho cùng vẫn còn rất trẻ tuổi, hẳn là vấn đề sẽ không lớn.Chúng tôi sẽ giúp anh ta làm kiểm tra, vài ngày sau mới biết được kết quả.”
Bác sĩ đang nói, Tịnh Tề được y tá trong phòng phẫu thuật đẩy ra, hai mắt anh nhắm nghiền, hai hàng chân mày xoắn chặt cùng một chỗ.Hàm răng cắn chặt lại với nhau, đôi môi của anh vốn đẹp đẽ giờ đây rươm rướm đầy máu tươi.
Trên người Tịnh Tề đắp một tấm chăn dày góc chăn bị vén lên thấy được phần còn lại của cánh tay.
Một nam y tá cầm bình truyền dịch giơ lên cao,tay của Tịnh Tề cắm kim tiêm.
Ninh Nhi đau lòng vươn tay vuốt ve khóe miệng của Tịnh Tề, nhẹ giọng hô tên Tịnh Tề.
Tịnh Tề mở mắt, nhoẻn miệng cười.
Nước mắt Ninh Nhi thi nhau rơi xuống, Tịnh Tề trầm giọng nói: “Cô ngốc…”
Tịnh Tề được đưa vào phòng bệnh một người, bác sĩ đem chân bó thạch cao của anh gắn lên giá, nhìn thoáng qua anh vô cùng suy yếu.
“Tịnh Tề, đau không?” Ninh Nhi vuốt mu bàn tay của anh, ôn nhu hỏi.
Khóe miệng Tịnh Tề nhẹ nhàng giơ lên một chút, đau đớn trên đùi lại làm cho Tịnh Tề thở hắt ra một hơi.
Theo thói quen dùng răng cắn chặt môi, anh khẽ gật đầu.
Vừa rồi ở phòng phẫu thuật, anh đau đến sắp điên mất rồi, nhất là tới về sau, anh thậm chí cảm nhận được chiếc đinh chui chui vào xương mình, cảm giác được mũi khoan thâm nhập vào cốt tủy, đau đến anh cơ hồ bật ra nước mắt.
Vết thương của anh rất dài,trong thời gian bác sĩ khâu vết thương, anh nghe thấy tiếng kim tiêm đi qua làn da mình.
Để phân tán lực chú ý, anh lại nghĩ đến đứa trẻ ở bên bàn đếm số, đau đớn tròn một trăm lẻ sáu lần!
Ninh Nhi đưa nhẹ vuốt ve khóe miệng Tịnh Tề, mềm giọng nói: “Đau thì gọi ra đi, xem môi của anh đều bị cắn nát!”
Tịnh Tề hít sâu ép chính mình trầm tĩnh lại, vẻ mặt của anh trở nên yên tĩnh mà lại an tường, còn mang theo một chút ủy khuất, giống như một thiên sứ đang bị thương.
Ninh Nhi bị bộ dáng bất lực của anh làm cho đau lòng không thôi.
Đưa cánh môi hồng hôn lên những vết thương của Tịnh Tề.
Ùng ục một tiếng, Ninh Nhi trong bụng phát ra một tiếng hét thảm.
Tịnh Tề rốt cuộc bị chọc cho cười, mở mắt, nhỏ giọng