Ninh Nhi mở cửa, rón rén bước vào, vọt vào trong nhà lập tức nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ninh Nhi cười gượng hai tiếng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hai người, nói: “Ba mẹ, sao hai người rời giường sớm vậy? Sao không ngủ thêm một chút?”
Giáo sư Cố nghiêm giọng: “Con đã đi đâu? Có phải lại đi tìm Cảnh Tịnh Tề kia không?”
Ninh Hinh đưa mắt cản lại chồng mình, từ tốn nói: “Ninh Nhi, ba mẹ muốn nói chuyện với con một chút.”
“Dù thế nào...con cũng không muốn chia tay với Tịnh Tề...” Ninh Nhi ngập ngừng nói, vừa rồi ở nhà Tịnh Tề cô có lòng tin rất mạnh mẽ, nhưng trước mắt vẫn chưa biết nên thuyết phụ ba mẹ cô như thế nào.
“Con còn trẻ tuổi, vẫn chưa hiểu hết về tình yêu.
Ba mẹ cảm thấy nhân dịp còn trẻ thì nên cố gắng học hành một chút, ít nhất cũng nên có một cái bằng thạc sĩ.
Lần này ba mẹ trở về, vốn dĩ là muốn đưa con sang Anh để học cao học, ba mẹ sẽ giới thiệu con với một vị giáo sư giỏi...” Ninh Hinh chậm rãi khuyên bảo.
“Hả?” Ninh Nhi kinh ngạc kêu lên, sao ba mẹ lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, còn thay cô ra quyết định lớn như vậy? “Con không đi...” Ninh Nhi theo bản năng mà kháng cự.
“Con không thì muốn ở lại đây để làm gì? Muốn kết hôn với Cảnh Tịnh Tề một chân kia sao?” Giáo sư Cố trầm giọng.
“Tịnh Tề chỉ có một chân thì đã làm sao? Ba mẹ không biết anh ấy tốt đến nhường nào, yêu con nhường nào, anh ấy...anh ấy không hề kém hơn bất cứ ai!” Ninh Nhi không nhịn được mà giải thích.
“Đương nhiên là cậu ta sẽ đối tốt với con, yêu con, ngoại trừ đứa con gái ngốc nghếch như con thì làm gì ai chịu yêu đương cùng một kẻ tàn tật!” Giáo sư Cố nói.
Tình yêu là ích kỷ, Ninh Nhi là con gái bảo bối duy nhất của ông, đối mặt với vấn đề của Ninh Nhi ông mặc kệ lý trí của giáo sư kinh học gì đó.
“Ba à!” Ninh Nhi hô lên, cô không cho phép bất kỳ người nào gọi Tịnh Tề là kẻ tàn tật.
Mắt thấy hai ba con sắp sữa ầm ĩ, Ninh Hinh vội vàng nói: “Mỗi người bớt nói một câu đi, Ninh Nhi, ba mẹ chỉ đang thương lượng với con chứ không hề bắt ép con phải làm gì cả.” Tại thời khắc mấu chốt, Ninh Hinh so với chồng mình thì tỉnh táo hơn nhiều.
“Về chuyện của Tịnh Tề, con không muốn thương lượng gì cả!” Ninh Nhi bỏ lại một câu liền trở về phòng của mình, nặng nề sập cửa.
Mấy ngày sau đó, hai vợ chồng giáo sư Cố đi chào hỏi rất nhiều bạn bè trong nước, theo như phép tắc, Ninh Nhi cũng đi cùng hai người tiếp khách.
Cô cảm thấy rất tủi thân cho Tịnh Tề nhưng anh lại làm như không có gì, ở đầu dây bên kia khuyên cô chăm sóc ba mẹ chu đáo, không cần phải lo lắng cho anh.
Ninh Nhi thật vất vả mới có được một buổi chiều nhàn rỗi, muốn đến nhà Tịnh Tề thì anh lại phải đi gặp khách hàng để bàn bạc về chuyện làm trang web.
Ninh Nhi thất vọng tràn trề một mình đi tới Starbucks, gọi một ly cà phê nhỏ, một tay nâng má, một tay cầm muỗng khuấy khuấy trong vô thức, mãi đến khi cà phê nguội lạnh từ lúc nào cũng không hay.
“Hôm nay thật nhàn rỗi nhỉ!” Một giọng nói cà lơ phất phơ vang