Chỉ Yêu Mình Em

Chương 1: (Chỉ Yêu Mình Em)


trước sau

1

 

Tạ trời đất!

 

Tôi ngồi phịch xuống sofa, thở một hơi thật sâu.

 

Trời biết, lúc tôi đi công tác về, vừa mở cửa đã thấy hoa hồng rải đầy đất, đầu óc tôi ong lên như nổ tung.

 

Trong khoảnh khắc đó, tim tôi như muốn nhảy lên đến 180.

 

Tay chân tôi bủn rủn, người run rẩy, thật sự rất sợ, sợ giây tiếp theo Chu Hoài Xuyên sẽ cầm một bó hoa từ đâu đó bước ra, quỳ xuống trước mặt tôi cầu hôn!

 

Dù sao tôi và Chu Hoài Xuyên cũng đã yêu nhau hơn sáu năm rồi.

 

Anh năm nay ba mươi, không biết bị làm sao mà đột nhiên lại thích trẻ con.

 

Hai tháng trước, anh đè tôi xuống giường, khàn giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, sinh cho anh một đứa con gái đi.”

 

Một câu nói kéo tôi ra khỏi vũng bùn dục vọng.

 

Không phải thăng chức, cũng không phải phát tài, mà là sinh con?

 

Anh điên rồi sao!

 

Tôi giật mình, ngước mắt nhìn anh không dám tin.

 

Nhưng chưa kịp để tôi nói gì, Chu Hoài Xuyên đã hôn lên môi tôi.

 

Kỹ thuật hôn của anh rất tốt, chỉ một lát đã khiến đầu óc tôi quay cuồng.

 

Đúng lúc đó, tôi nghe Chu Hoài Xuyên thở dốc nói: “Hay là em ngừng thuốc tránh thai dài hạn đi.”

 

“Sinh cho anh một cô con gái giống em như đúc, được không?”

 

Dù giọng của Chu Hoài Xuyên có sức mê hoặc, lại mang theo cả thứ mùi vị tình ái mà tôi yêu thích nhất.

 

Nhưng tôi vẫn kịp thời tỉnh táo lại, không chút do dự tung một cước, đá thẳng Chu Hoài Xuyên xuống giường.

 

“Dạo này anh làm sao thế?” Tôi bực bội gãi đầu, khoác hờ chiếc chăn điều hòa, nhíu mày nhìn anh: “Sao cứ nhắc mãi chuyện này vậy?”

 

Tôi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Với lại anh cũng biết, sự nghiệp của em đang trên đà phát triển.”

 

Nếu sinh con, tôi sẽ phải nghỉ làm ít nhất nửa năm.

 

Thị trường bây giờ cạnh tranh khốc liệt như vậy.

 

Nếu tôi dừng lại nửa năm, chẳng phải bao nhiêu công sức mấy năm trước đổ sông đổ biển hết sao?

 

Hai năm trước, ngày nào tôi cũng thức đến ba giờ sáng, viết kế hoạch, viết bài, livestream, bận tối mắt với các nhãn hàng, quay video, dựng video, chăm sóc fan, bây giờ mọi thứ mới có chút khởi sắc, lượng fan cũng tăng lên chóng mặt.

 

Vậy mà Chu Hoài Xuyên lại muốn tôi bỏ hết những thứ mình đã vất vả gây dựng để đi sinh con?

 

Anh điên rồi à? Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

 

Chu Hoài Xuyên cúi gằm mặt, mái tóc đen che khuất đôi mắt, trông cả người có vẻ ủ rũ.

 

Tôi tặc lưỡi, nói thêm một câu: “Hơn nữa chúng ta còn chưa kết hôn, có thai trước khi cưới cũng không hay ho gì.”

 

“Vậy thì cưới trước.” Chu Hoài Xuyên lập tức ngẩng đầu, đáp nhanh: “Năm nay ăn Tết xong, anh sẽ đưa bố mẹ đến nhà em.”

 

Anh nhìn tôi, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, mang theo chút cảm xúc khó tả, nhưng trong đáy mắt vẫn chỉ có hình bóng của tôi.

 

“Em từng nói sau ba mươi tuổi sẽ cân nhắc chuyện kết hôn.”

 

“Hứa Nhiễm, sang năm em ba mươi rồi.”

 

Tôi hít một hơi, dần dần im lặng.

 

2

 

Tôi và Chu Hoài Xuyên là một cặp từ thời đại học.

 

Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận được offer của một công ty mỹ phẩm ở Thượng Hải.

 

Còn anh thì vào làm ở một công ty internet thuộc top 500 ở Hàng Châu.

 

Chu Hoài Xuyên muốn tôi cùng anh đến Hàng Châu.

 

Lý do là: “Anh không muốn yêu xa.”

 

Nhưng tôi cũng không muốn từ bỏ cơ hội khó có được này.

 

Thế là hai đứa giằng co không ai chịu nhường ai, cãi nhau đến mặt mày đen lại.

 

Anh không thuyết phục được tôi, tôi cũng không thuyết phục được anh.

 

Cuối cùng tôi lạnh lùng buông một câu: “Vậy thì chia tay đi!”

 

Tôi thích khuôn mặt của Chu Hoài Xuyên, nhưng tôi cũng sẽ không vì anh mà từ bỏ sự nghiệp của mình.

 

Mặt Chu Hoài Xuyên đen như than, tức giận đến thở dốc.

 

Rồi anh ôm chặt tôi vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đừng hòng!”

 

“Muốn chia tay, trừ khi anh chết!”

 

Năm đầu tiên, tôi ở Thượng Hải, Chu Hoài Xuyên ở Hàng Châu.

 

Cuối tuần nào anh cũng đi đi về về giữa Thượng Hải và Hàng Châu, vé tàu cao tốc chất thành một xấp dày.

 

Năm thứ ba, tôi ở Thượng Hải, Chu Hoài Xuyên cũng ở Thượng Hải.

 

Tôi nghỉ việc ở công ty mỹ phẩm, bắt đầu làm tự do.

 

Còn anh thì từ chức, mang theo tiền tiết kiệm đến Thượng Hải lập nghiệp, thành lập một studio game.

 

Năm đó, lượng fan của tôi đã vượt mốc một triệu.

 

Trò chơi nhỏ do studio của anh làm lại bất ngờ trở thành hiện tượng, kiếm được bộn tiền.

 

Năm đó, Chu Hoài Xuyên đắc ý mua nhẫn kim cương cho tôi, vội vàng cầu hôn.

 

Tôi nhớ lúc đó mình đã né tránh chiếc nhẫn kim cương của anh, ngượng ngùng nói: “Không vội, em không muốn kết hôn sớm như vậy.”

 

“Chuyện kết hôn, cứ đợi đến khi nào chúng ta ba mươi tuổi rồi tính.”

 

Tôi không ngờ, chỉ một câu nói đó thôi mà Chu Hoài Xuyên lại ghi nhớ trong lòng.

 

Đến mức nhiều năm sau, khi Chu Hoài Xuyên nhắc lại câu này.

 

Tôi phải suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra mình đúng là đã từng nói như vậy.

 

Vừa nghĩ đến việc năm sau mình sẽ phải đối mặt với chuyện kết hôn, tôi đã thấy đau đầu.

 

Lòng đầy phiền muộn, tôi dứt khoát thu dọn đồ đạc, lấy cớ có lịch quay phim, chạy ra nước ngoài ở hai tháng.

 

Đợi đến khi tôi vất vả lắm mới chuẩn bị tâm lý xong, hạ quyết tâm về nước đối mặt với Chu Hoài Xuyên.

 

Kết quả vừa mở cửa, tôi đã thấy cánh hoa hồng rải đầy trước cửa.

 

Tôi suýt chút nữa đã bị dọa chết khiếp, còn tưởng Chu Hoài Xuyên định ép cưới.

 

Mãi đến khi tôi đi đến cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của nam nữ bên trong, tôi

mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tốt quá rồi, hóa ra là ngoại tình!

 

Không phải ép cưới!

 

Tôi có cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện