3
Tiếng rên rỉ trong phòng ngủ mỗi lúc một lớn hơn.
Còn tôi thì đi đến trước tủ rượu, lấy ra một chai vang đỏ.
Tôi chẳng buồn để rượu thở, cứ thế mặc kệ những âm thanh chói tai trong phòng, ngửa cổ tu một ngụm.
Vang đỏ chưa được ủ có vị chát lẫn vị đắng, chua đến mức khiến tôi ê cả răng.
Một ly vào bụng, trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Chu Hoài Xuyên.
Chu Hoài Xuyên không thích tôi uống rượu.
Anh biết không khuyên được tôi, chỉ có thể cằn nhằn: “Em uống ít thôi.”
“Nhưng mở ra không uống hết thì phí.”
Tôi chớp mắt, tiện tay rót cho anh một ly: “Hay là anh giúp em uống chút nhé?”
Chu Hoài Xuyên liếc tôi, nhìn ly rượu đầy trước mặt, mím môi.
Anh cũng không thích uống rượu, nhưng thấy tôi hết ly này đến ly khác, anh không tài nào ngăn được, đành phải uống cạn chỗ rượu còn lại trong tay tôi, mặt đỏ bừng.
“Em rót cho anh một ly rồi mà?” Tôi không hiểu nổi hành động của anh.
Chu Hoài Xuyên không nói nhiều, ngửa cổ uống cạn ly rượu của anh.
Ngay sau đó, anh đỡ lấy gáy tôi, hôn lên môi tôi.
Vị rượu lan tỏa trong khoang miệng, mang theo vị ngọt ngào tinh tế.
“Vang đỏ ngon không?” Chu Hoài Xuyên khàn giọng hỏi.
Tôi không trả lời được, chỉ đành để anh ôm, loạng choạng đi về phòng ngủ.
Chai vang đỏ đã mở cuối cùng vẫn không uống hết.
Nhưng mà cái mùi vị kia, đúng là ngon hơn chai hôm nay.
Tôi im lặng một hồi lâu, đột nhiên quay đầu đếm số rượu trong tủ.
Vẫn y như số lượng trước khi tôi rời nhà, không hơn không kém.
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng ngủ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Đã gần bốn mươi phút rồi.
Chu Hoài Xuyên hóa ra lại mạnh mẽ đến vậy sao?
Tôi lại rót cho mình một ly rượu, trong lòng bỗng dưng có chút khó chịu.
Đầu óc rối bời, không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc Chu Hoài Xuyên đã ngoại tình với ai?
Là cô gái lễ tân mắt long lanh, luôn lảng vảng trước mặt anh ở công ty?
Hay là cô gái ở phòng gym mà dạo trước anh đến, nhất quyết đòi kết bạn Wechat?
Hay là bà chủ sạp trái cây dưới lầu, người lần nào cũng cho anh thêm trái cây?
Càng nghĩ đầu tôi càng đau, tôi lắc mạnh đầu, mới xua hết những ý nghĩ lung tung này đi.
“Nghĩ nhiều làm gì chứ.” Tôi không nhịn được tự giễu mình: “Chuyện đã đến nước này rồi, nghĩ nữa cũng vô ích.”
Chỉ có thể chờ người trong phòng kia xong việc, rồi tôi sẽ đi tìm Chu Hoài Xuyên nói rõ mọi chuyện.
Tôi ngửa cổ, lại uống cạn một ly rượu, vẫn thấy chua chát.
Rượu này thật sự khó uống quá.
Thật ra tôi đã nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh chia tay với Chu Hoài Xuyên.
Tôi từng cho rằng, khả năng lớn nhất là chúng tôi sẽ chia tay trong hòa bình.
Dứt khoát, thoải mái, sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn.
Chỉ là không ngờ, chúng tôi lại yêu nhau những sáu năm.
Hơn nữa, tôi càng không thể ngờ rằng anh sẽ ngoại tình.
Anh là Chu Hoài Xuyên đấy!
Mỹ nữ mượn hơi men ngả vào lòng, anh có thể lùi lại một bước, trơ mắt nhìn đối phương ngã nhào xuống đất mà không thèm đưa tay đỡ, chính là Chu Hoài Xuyên đó!
Tôi đã từng nghĩ, khả năng tôi ngoại tình còn cao hơn anh nhiều.
Chỉ là không ngờ, tôi chưa kịp ngoại tình thì Chu Hoài Xuyên đã cắm sừng tôi rồi.
Tôi lại rót cho mình một ly rượu, trong lòng càng thêm bực bội.
“Tốt nhất là anh nên kết thúc nhanh đi, đừng để tôi phải nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm.”
Tôi nghiến răng, mắng Chu Hoài Xuyên một câu: “Đồ chó má!”
Nhưng tôi mắng cũng chẳng có tác dụng gì, âm thanh từ trong phòng ngủ truyền ra ngược lại càng lúc càng lớn.
Tôi còn nghi ngờ bọn họ đang dán sát vào tường ấy chứ, nếu không sao âm thanh lại lớn đến vậy?
Phiền chết đi được, tôi dứt khoát không rót rượu nữa, cứ thế ôm chai tu ừng ực.
Đợi đến khi chai rượu đỏ cạn đáy, tôi nhìn thời gian trên điện thoại, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Đã hơn hai tiếng rồi, sao âm thanh trong phòng ngủ vẫn không ngừng?
Đến một lần dừng lại cũng không có?
Sao có thể như vậy được?
Hơi thở tôi khựng lại, đột ngột đứng dậy, kéo theo một trận choáng váng.
Khi tôi đi đến trước cửa phòng ngủ, tiếng rên của đôi nam nữ bên trong vẫn đan xen vào nhau, ngọt ngấy đến mức khiến người ta buồn nôn.
Tôi dừng lại một hồi lâu, mới nhắm mắt ấn mạnh tay xuống nắm đấm cửa, đẩy cánh cửa phòng ngủ ra.
Tôi nhanh chân bước vào theo những cánh hoa hồng.
Ngay giây tiếp theo, tôi bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng như tờ của Chu Hoài Xuyên.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, ngồi bên mép giường, mắt cụp xuống, bỗng dưng bật cười một tiếng.
Âm thanh phát ra từ điện thoại di động đột ngột tắt ngấm.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh mịch.
Tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy cả tiếng thở khẽ khàng của Chu Hoài Xuyên.
Cơ thể tôi cứng đờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Chu Hoài Xuyên thở dài.
Anh đưa tay vuốt ngược tóc ra sau, để lộ vầng trán đẹp đẽ cùng đôi mắt đỏ ngầu.
“Hứa Nhiễm.” Anh khàn giọng nói với tôi: “Lại đây.”
5
Khi nhìn thấy đôi mắt vẫn còn đỏ rực của Chu Hoài Xuyên trong bóng tối, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là — Chạy! Phải chạy ngay!
Nếu không chạy, chắc chắn sẽ tiêu đời!
Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả não, chân vừa lùi lại hai bước.
Ngay giây sau, cả người tôi bị một lực mạnh kéo sang bên cạnh.
Cơ thể tôi mất kiểm soát đập vào tường, nhưng gáy lại rơi vào lòng bàn tay mềm mại của Chu Hoài Xuyên.
Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng, theo bản năng muốn tránh, mới phát hiện cả người đã bị Chu Hoài Xuyên ôm chặt trong lòng, không thể trốn thoát.
“Em chạy cái gì?” Giọng Chu Hoài Xuyên mang theo chút chế giễu: “Sợ anh ăn thịt em sao?”
Anh nắm lấy cằm tôi, mạnh bạo nâng đầu tôi lên, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hứa Nhiễm, em trời không sợ đất không sợ, bây giờ bày ra cái vẻ mặt này để lừa ai hả?”
Chu Hoài Xuyên cười như không cười, rõ ràng là đang ghé vào tai tôi thì thầm, nhưng vẫn khiến tôi nghe ra được sự nghiến răng nghiến lợi.
Tôi ho khan một tiếng, cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng xuống: “Bình tĩnh, Chu Hoài Xuyên, anh bình tĩnh chút đi.”
“Anh rất bình tĩnh.” Chu Hoài Xuyên sắc mặt không đổi, vẻ mặt lạnh tanh đáng sợ.
Anh càng nói anh bình tĩnh, trong lòng tôi lại càng bất an.
Chu Hoài Xuyên là người miệng không đồng lòng.
Lời anh nói phải nghe ngược lại.
Khi anh nói không ghen, chắc chắn là đang ghen.
Nếu anh nói mình rất bình tĩnh, vậy chắc chắn là đang tức đến phát điên rồi.
“Xin lỗi mà.” Tôi cố gắng lấy hết can đảm, hạ giọng định dùng giọng nũng nịu để qua chuyện.
“Chu Hoài Xuyên, anh đừng giận nữa mà, tất cả đều là lỗi của em, anh mắng em cũng được, đánh em em cũng chịu.”
Tóm lại là đừng có mặt lạnh nhìn tôi như vậy.
Thật sự đáng sợ quá đi.
Tôi nói xong, liếc trộm sắc mặt Chu Hoài Xuyên, thấy anh vẫn lạnh mặt, không khỏi nuốt nước bọt, đưa tay kéo góc áo anh lắc lắc, nhỏ giọng nói: “Em thật sự biết sai rồi.”
Chu Hoài Xuyên im lặng nhìn những hành động nhỏ của tôi, hồi lâu không có phản ứng.
Tôi đang nghĩ có nên kiễng chân lên hôn anh một cái để anh nguôi giận không.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy Chu Hoài Xuyên khẽ hỏi: “Em sai ở đâu?”
Đây là đang cho tôi cơ hội nhận lỗi sao?
Mắt tôi sáng lên, lập tức tỉnh táo, vội vàng nói: “Em không nên lẳng lặng bỏ đi nước ngoài, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của anh. Em đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình rồi!”
Nói xong, tôi chớp mắt nhìn Chu Hoài Xuyên, chờ đợi phản ứng của anh.
Chu Hoài Xuyên khẽ nhếch mép, tôi mừng thầm nghĩ rằng có hy vọng.
Nhưng rồi giọng nói của anh lại vang lên bên tai tôi: “Còn gì nữa không?”
Còn gì nữa? Còn gì nữa chứ?
Tôi ngẩn người tại chỗ.
Vẻ mặt ngơ ngác của tôi bị Chu Hoài Xuyên bắt gặp.
Anh cụp mắt, khóe miệng chợt nhếch lên, cười khẩy một tiếng rồi buông tay đang ôm tôi ra.
“Hứa Nhiễm, ở bên em nhiều năm như vậy, anh phát hiện, anh thật sự quá hèn hạ.”
Câu nói đột ngột không đầu không cuối của Chu Hoài Xuyên khiến tôi có chút bối rối.
Tôi đưa tay muốn kéo anh lại, nhưng anh đã tránh đi.
“Lúc em về nhà, anh đã nghĩ, nếu em nghe thấy những âm thanh đó mà xông vào trong vòng một phút, anh sẽ không giận chuyện em hai tháng không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn nữa.”
Đôi mắt Chu Hoài Xuyên đỏ hoe, không giấu nổi vẻ cay đắng: “Năm phút sau, anh lại nghĩ, nếu em vào trong vòng mười phút, anh cũng có thể miễn cưỡng không giận em nữa.”
“Nhưng anh đã đợi một tiếng, rồi lại một tiếng nữa.”
“Mãi đến vừa rồi.” Giọng Chu Hoài Xuyên run rẩy: “Anh vẫn nghĩ, chỉ cần em chịu cúi đầu, giải thích với anh một tiếng, anh sẽ tự lừa mình rằng em vẫn còn chút để ý đến anh.”
“Nhưng tại sao, đến cả lừa anh em cũng không muốn?”
Chu Hoài Xuyên đấm mạnh vào tường, mặc kệ máu từ khớp ngón tay rỉ ra, anh hoàn toàn không để ý.
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe đau khổ của anh, người cứng đờ, nhất thời im lặng.
Đúng như anh nói, khi nghe thấy những tiếng thở dốc kia.
Trong lòng tôi không hề nghĩ: “Bạn trai ngoại tình, mình phải phát điên, phải đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
Mà là: “Bạn trai ngoại tình rồi, tốt quá! Không cần phải kết hôn với anh ấy nữa!”
Chu Hoài Xuyên nói đúng, tôi không thể cãi lại.
Không khí trong phòng ngủ dường như loãng đi.
Tôi cảm thấy ngực khó chịu, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng há miệng lại không thốt nên lời.
Chu Hoài Xuyên đứng trước mặt tôi, mắt cụp xuống, mặc cho máu từ khớp ngón tay nhỏ giọt xuống đất.
Tôi ngập ngừng một lúc mới cố gắng mở miệng: “Để em đi lấy hộp cứu thương băng bó cho anh đã.”
Chu Hoài Xuyên không ngăn tôi lại, đến khi tôi đi đến cửa, mới nghe thấy giọng anh.
“Không cần làm phiền em.” Chu Hoài Xuyên không ngẩng đầu, giọng nói b
ình thản.
“Anh cũng không muốn bị em xoay như chó nữa.”
Chu Hoài Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, giọng khàn khàn nhưng kiên quyết: “Hứa Nhiễm, chúng ta chia tay đi.”
Tôi hụt hơi, quay phắt lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng của Chu Hoài Xuyên.