9
Tôi khựng lại, còn chưa kịp nói gì thì Dương Hiểu Như bị tôi đè xuống đã khóc òa lên như vớ được vàng.
“Anh Hoài Xuyên! Cứu em! Em đau quá, con điên này phát rồ rồi!”
Ánh mắt Chu Hoài Xuyên dừng lại trên người tôi ướt sũng một lát.
Anh mím môi, vẫn nói: “Có gì từ từ nói, em buông cô ấy ra trước đã! Đừng làm ầm ĩ lên, không tốt cho em đâu.”
Chu Hoài Xuyên ngăn tay tôi lại, ý bảo tôi nhìn những người xung quanh đang hóng chuyện.
Xung quanh đã có người giơ điện thoại lên quay phim rồi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Chu Hoài Xuyên, cơn giận trong lòng tôi lại bùng lên.
Đặc biệt là khi tôi thấy Chu Hoài Xuyên định gỡ tay tôi ra, để Dương Hiểu Như tránh đi, cơn giận này đã lên đến đỉnh điểm.
“Buông cô ấy ra.” Giọng Chu Hoài Xuyên lại vang lên, có chút cứng rắn: “Đừng làm loạn nữa.”
Tôi không dám tin ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Xuyên, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Anh chẳng biết gì cả, dựa vào đâu mà cho rằng lỗi là do tôi?
Đây là tôi đang làm loạn sao? Là tôi hất nước dưa hấu vào người cô ta trước sao?
Tôi nhìn bộ quần áo trên người mình vẫn còn nhỏ giọt nước dưa hấu đỏ tươi, tức giận đến run người.
Đã vậy Chu Hoài Xuyên còn cau mày đưa tay giật ly nước dưa hấu trong tay tôi, nhưng bị tôi tránh được.
Tôi thật sự không nhịn được nữa, nghiến răng một cái rồi hất hết ly nước dưa hấu vào người anh.
“Chu Hoài Xuyên, nếu anh đã muốn bảo vệ cô ta, vậy thì anh hãy chịu thay đi!”
Tôi không phải loại người bị bắt nạt mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nếu Chu Hoài Xuyên muốn che chở người phụ nữ kia, vậy thì cứ để anh gánh lấy cơn giận của tôi. Như vậy rất công bằng.
Chu Hoài Xuyên bất ngờ bị tôi hắt cho một thân, anh há miệng như muốn nói gì đó.
Tôi chẳng thèm để ý, gạt đám đông ra rồi sải bước rời đi.
10
Hôm nay đúng là xui xẻo hết chỗ nói.
Vừa lên thuyền đã gặp phải loại người điên không biết lý lẽ như Dương Hiểu Như.
Khó khăn lắm mới về đến phòng tắm rửa sạch sẽ đám nước dưa hấu nhớp nháp trên người, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì bụng đã truyền đến từng cơn đau quặn thắt.
Kinh nguyệt của tôi không hiểu sao lại đến sớm hơn cả chục ngày.
Cơ thể tôi vốn đã yếu, ngày đầu tiên có kinh nguyệt lúc nào cũng đau đến sống dở chết dở.
Nếu không có thuốc giảm đau, chắc tôi ngất mất.
Tôi run rẩy mở điện thoại, định hỏi xem có bạn nào đi cùng du thuyền mang theo ibuprofen không.
Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương đã trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc “đến ngay”.
Nhận được hồi âm, tôi ôm bụng nằm nghiêng trên giường, đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
Không hiểu sao, đầu óc lại không tự chủ được mà nhớ lại chuyện vừa rồi.
Vẻ mặt cau có của Chu Hoài Xuyên, cả dáng vẻ anh che chở người khác, cứ hiện lên trong đầu tôi ngày một rõ ràng.
“Đồ đàn ông chó má!” Càng nghĩ càng tức, tôi bực bội đấm mạnh xuống giường.
Trước kia khi còn bên nhau, anh giả vờ thâm tình, nói yêu tôi đủ điều, như thể không có tôi thì không được.
Kết quả thì sao, chia tay chưa đầy mười bảy ngày đã có bạn gái mới.
Còn không biết điều đứng về phía cô gái khác, không phân đúng sai đã trách móc tôi!
Tôi thấy tủi thân vô cùng.
Nhưng tôi biết rõ, mình không đáng phải tủi thân.
Dù sao tôi và Chu Hoài Xuyên đã chia tay rồi.
Anh muốn yêu ai, muốn bảo vệ ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi thu mình vào một góc, vùi mặt vào gối, cố gắng xua tan những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Cứu tinh của mình cuối cùng cũng đến rồi!” Mắt tôi sáng lên, gắng gượng ngồi dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, khi thấy rõ mặt người đứng ngoài, nụ cười trên môi tôi lập tức tắt ngấm.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thu lại vẻ mặt tươi cười, không nói một lời, trực tiếp mạnh tay đóng cửa.
Nhưng cửa còn chưa kịp đóng, đã bị Chu Hoài Xuyên chặn lại.
“Anh có chuyện gì?” Tôi bực bội nhìn anh.
Chu Hoài Xuyên giơ chiếc túi trong tay lên, giọng điệu bình thản: “Anh gặp Tiểu Trần ở hồ bơi, cô ấy nhờ anh mang cái này đến cho em.”
Tôi cắn môi, đưa tay muốn nhận lấy đồ từ tay Chu Hoài Xuyên.
Nhưng tôi giằng co mấy lần, anh vẫn không có ý định buông tay.
Tôi ngẩng đầu, khó chịu nói: “Rốt cuộc anh có định đưa đồ cho tôi không?”
Giằng co ở cửa thế này là sao?
Ánh mắt Chu Hoài Xuyên dừng trên đôi môi tái nhợt của tôi một thoáng, rồi nhíu mày hỏi: “Em bị thương?”
Tôi định nói không, nhưng lại buột miệng: “Mắc mớ gì tới anh!”
Tôi giật phăng đồ đạc, định đóng sầm cửa nhốt Chu Hoài Xuyên bên ngoài.
Ai ngờ bụng lại nhói lên một cơn đau, tôi không kìm được khom người ôm bụng, hít một hơi lạnh.
Ngay sau đó, sắc mặt Chu Hoài Xuyên khẽ biến, anh chống tay vào cửa, nhanh chóng bước vào, nắm chặt cổ tay tôi, giọng có chút hoảng hốt: “Bị thương ở đâu? Để anh xem!”
11
“Cút!”
Tôi nghiến răng chửi.
Định đẩy anh ra khỏi phòng.
Nhưng không đẩy nổi, Chu Hoài Xuyên đã ôm ngang eo tôi bế lên, đặt thẳng lên giường.
Tôi tức điên, vung tay cào cấu, chân đạp loạn xạ.
Chu Hoài Xuyên bị tôi đạp trúng bụng mấy cái, đau đến mức khẽ rên, mặt lạnh đi, túm lấy tay tôi đang quậy phá: “Đừng nháo, khó chịu thì ngoan một chút, để anh xem bị thương ở đâu? Bụng à?”
Vừa nói, anh vừa định vén áo tôi lên xem bụng.
Tôi làm sao có thể để anh có cơ hội, lập tức càng ra sức giãy giụa.
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi điên cuồng phản kháng, cắn vào hổ khẩu anh.
Ba phút sau, tôi nằm bẹp trên giường, tay chân bị Chu Hoài Xuyên dùng khăn lông trói lại.
Thật ra anh trói không chặt lắm, tôi chỉ cần khẽ giãy một cái là có thể thoát ra.
Nhưng dù có thoát ra được cũng chẳng ích gì.
Chu Hoài Xuyên rất cố chấp, không có được đáp án sẽ không chịu đi.
Nghĩ thông suốt điều này, tôi dứt khoát ngừng giãy giụa, mặc cho ngón tay Chu Hoài Xuyên nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.
“Không bị thương?” Chu Hoài Xuyên nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, cau mày, có vẻ hơi khó hiểu: “Vậy sao sắc mặt lại khó coi thế?”
Thấy tôi không trả lời, anh lại nhẹ nhàng ấn vào bụng tôi hỏi: “Là đau bụng à?”
Tôi đau đến mức khẽ hít vào một hơi, ngước mắt nhìn anh: “Nếu tôi nói, anh có chịu đi không?”
Chu Hoài Xuyên khựng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt tôi, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Hai người chúng tôi lại rơi vào bế tắc.
Cuối cùng vẫn là tôi bị anh nhìn đến phát bực, ném chiếc khăn trói tay vào mặt anh, có chút khó chịu mở miệng: “Tôi đến tháng sớm, đau bụng thôi.”
“Được rồi, anh biết tôi không sao rồi thì đi nhanh đi.”
Phiền chết đi được.
Đã muốn che chở người khác thì đừng có lượn lờ trước mặt tôi.
Tôi vùi đầu vào gối, giọng buồn bực: “Ra ngoài đóng cửa giúp tôi, cảm ơn!”
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy bên giường truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ, tiếp đó là tiếng bước chân Chu Hoài Xuyên đi ra ngoài.
Trong lòng tôi thầm mắng Chu Hoài Xuyên là đồ khốn, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng cửa mở.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Chu Hoài Xuyên đang cầm ấm nước nóng đi rửa.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, tôi vừa định mở miệng thì lại vùi mặt vào gối.
Chu Hoài Xuyên có chút bất lực, nhưng cũng không nói gì, trong phòng chỉ còn tiếng nước sôi.
Chẳng mấy chốc, thuốc giảm đau và một cốc nước nóng đã được đặt ở đầu giường tôi.
Chu Hoài Xuyên làm xong hết liền tự mở cửa rời đi, không nói thêm lời nào với tôi.
Đến khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, trong phòng đã không còn bóng dáng anh.
Tôi im lặng một hồi lâu, không uống cốc nước nóng kia, chỉ ngửa cổ nuốt thuốc giảm đau.
Cơn đau bụng dần tan biến, tôi ôm gối ngủ một giấc.
Đến khi tỉnh lại, tôi bị tiếng nước làm ồn đánh thức.
Tôi lảo đảo đi theo tiếng nước, thấy Chu Hoài Xuyên đang đứng trước bồn rửa mặt, cẩn thận giặt đồ.
Tôi
vừa tỉnh, đầu óc còn mơ màng, kiễng chân lên nhìn.
Khi nhìn rõ thứ trong tay anh, mặt tôi bỗng đỏ bừng.
Thứ Chu Hoài Xuyên đang giặt, rõ ràng là chiếc quần lót dính máu mà tôi đã thay ra!