Chỉ Yêu Mình Em

Chương 3: (Chỉ Yêu Mình Em)


trước sau

7

 

Tôi và Chu Hoài Xuyên đã bên nhau hơn sáu năm, sắp được bảy năm.

 

Tôi cứ nghĩ chia tay sẽ đau đớn đến tận xương tủy, sẽ vật vã đến sống dở chết dở.

 

Nhưng thật ra không hề, Chu Hoài Xuyên thu dọn đồ đạc rồi rời đi ngay trong đêm.

 

Buổi tối, tôi nằm một mình trên giường, vậy mà chẳng thấy chút khó chịu nào, còn ngủ rất ngon giấc.

 

Mãi đến sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, theo phản xạ muốn ôm người bên cạnh, tay lại chỉ chạm vào khoảng không.

 

Lúc này tôi mới sực tỉnh.

 

À, hình như Chu Hoài Xuyên đã chia tay với tôi rồi.

 

Khi anh ở bên cạnh, tôi không có cảm giác gì đặc biệt.

 

Nhưng khi Chu Hoài Xuyên không ở đây, căn nhà bỗng trở nên trống trải lạ thường, chẳng có chút hơi người nào.

 

Tôi ngồi ngây ra trên ghế sofa, tự rót cho mình một cốc nước ấm rồi chậm rãi nhấp một ngụm.

 

Có chút không biết phải làm gì, vừa mở điện thoại lên, tin nhắn của bạn bè đã ồ ạt kéo đến.

 

[Trời ơi, cậu chia tay với Chu Hoài Xuyên rồi á? Cậu ngoại tình bị bắt tại trận hả?]

 

[Không thể nào, với cái kiểu Chu Hoài Xuyên yêu cậu như thế, cho dù cậu có ngoại tình, chỉ cần cậu khóc một tiếng thôi là anh ấy sẽ tha thứ ngay ấy chứ?]

 

[Rốt cuộc cậu đã làm cái chuyện gì kinh thiên động địa mà khiến Chu Hoài Xuyên chia tay với cậu vậy hả?]

 

Tin nhắn cứ thế trôi vèo vèo, tôi lướt qua một lượt, đã thấy ít nhất bảy người hỏi tôi có phải tôi ngoại tình bị Chu Hoài Xuyên bắt gặp không.

 

Tôi có chút xấu hổ, cầm điện thoại gõ lia lịa: [Không phải, trong mắt các cậu tớ là loại người này sao?]

 

[Đừng để ý chi tiết, tớ chỉ tò mò tại sao hai người lại chia tay!]

 

Tôi im lặng hồi lâu, muốn nói rằng tôi và Chu Hoài Xuyên gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện.

 

Muốn nói về sự dò xét, sự mất kiểm soát của anh tối qua.

 

Còn muốn nói, sự tùy hứng, sự trốn tránh của tôi.

 

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều chuyện hỗn loạn.

 

Nhưng khi tôi thực sự phải trả lời câu hỏi này.

 

Tôi vẫn thấy rõ nguyên nhân thực sự khiến tôi và Chu Hoài Xuyên chia tay.

 

[Bởi vì, anh ấy muốn kết hôn, còn tớ thì không có ý định kết hôn với anh ấy.]

 

Tôi quả thực là một người phụ nữ tồi tệ trong mắt bạn bè.

 

8

 

Sau chia tay, tôi cứ nghĩ mình và Chu Hoài Xuyên sẽ không bao giờ gặp lại.

 

Dù sao Thượng Hải rộng lớn, anh cũng dứt khoát rời đi rồi.

 

Chỉ là tôi không ngờ, vào ngày thứ mười bảy sau khi chia tay, tôi và Chu Hoài Xuyên lại chạm mặt nhau trên du thuyền.

 

Lúc đó tôi đang quay vlog về du thuyền, cầm một ly nước, khi xoay người thì vô tình va phải một cô gái dáng người nhỏ nhắn.

 

Đồ ăn trên khay của cô ta đổ hết lên người tôi, còn ly champagne trong tay tôi thì hắt thẳng vào mặt cô ta.

 

“Cô bị điên à!” Dương Hiểu Như tức giận run người: “Đi đứng không có mắt à?”

 

“Xin lỗi, tôi vừa nãy không để ý.”

 

Tôi vội vàng xin lỗi, lấy khăn giấy trong túi ra định lau vết rượu còn dính trên mặt cho cô ta, nhưng cô ta đã hất tay tôi ra.

 

Dương Hiểu Như lấy chiếc gương nhỏ ra, nhìn lớp trang điểm đã bị lem nhem của mình, tức giận giậm chân.

 

“Tôi đã mất hai tiếng để trang điểm đấy! Tâm trạng tốt cả ngày hôm nay của tôi cũng bị cô phá hỏng hết rồi.”

 

Dương Hiểu Như giọng the thé: “Cô xin lỗi một câu là xong chuyện sao?”

 

Vừa lên thuyền đã gặp phải người khó nhằn như vậy, khiến tôi thấy hơi đau đầu.

 

Tôi không muốn tranh cãi với người khác, đành phải nhẹ giọng hỏi: “Vậy cô muốn giải quyết thế nào?”

 

Dương Hiểu Như không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi nhanh tay chộp lấy cốc nước dưa hấu lớn bên cạnh, không nói không rằng đổ thẳng lên đầu tôi.

 

Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, đá lạnh và nước dưa hấu ngọt lịm đã xối ướt toàn thân, khiến tôi lạnh run.

 

“Được rồi, giờ thì chúng ta huề nhau nhé!”

 

Dương Hiểu Như vỗ tay, liếc xéo tôi một cái rồi ngẩng cao đầu định bỏ đi.

 

Tôi tức đến bật cười, cũng chẳng thèm đôi co với cô ta nữa, hất hết mái tóc ướt ra sau, cười nói với theo: “Khoan đã, thế này mà huề được à?”

 

Dương Hiểu Như hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào mặt tôi định mắng.

 

Ngay lập tức, tôi túm lấy tóc dài của Dương Hiểu Như, giật mạnh về phía sau, kéo cô ta lại.

 

“Cô điên rồi, thả tôi ra!” Dương Hiểu Như hoảng hốt, vùng vẫy dữ dội, đưa tay cào cấu tôi nhưng bị tôi tóm được. “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là cô thả tôi ra, nếu không bạn trai tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

 

Tôi chẳng buồn nói nhiều với loại người này, cầm luôn cốc nước dưa hấu định đổ lên đầu cô ta.

 

Nhưng tay tôi còn chưa kịp đổ xuống thì đã bị người khác giữ lại.

 

Tôi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt cau có của Chu Hoài Xuyên.

 

Lần gặp lại sau

mười bảy ngày chia tay.

 

Câu đầu tiên Chu Hoài Xuyên nói với tôi là:

 

“Hứa Nhiễm, em đừng quá đáng.”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện