Không chỉ những người bên trong đồn cảnh sát, mà ngay cả Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan đứng ngoài cửa nghe thấy cũng giật mình theo.
Dáng vẻ nhiệt tình thường ngày của bà ngoại thân thiện bao nhiêu, lúc nổi nóng lại đáng sợ bấy nhiêu.
Mặc dù có hơi ngạc nhiên nhưng những lời bà nói mới đây, Hình Sở Nhan đều nghe không sót một chữ.
Có lẽ, hai chữ "lạc lõng" từng gắn bó thời gian dài với cô đã không còn chỗ để tồn tại, bởi sự trống vắng trong lòng cô đã có Nghiêm Nhất Thành và bà ngoại anh bù đắp.
Bỗng nhiên Hình Sở Nhan cảm nhận được Nghiêm Nhất Thành rùng mình thông qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cô theo phản xạ xoay qua ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt Nghiêm Nhất Thành lúc này có hơi hoảng loạn, anh bất chợt giơ ba ngón tay lên trời thề thốt: "Mình khẳng định, tình cảm mình dành cho Sở Nhan là thật, sự quan tâm của mình dành cho Sở Nhan cũng là thật.
Tuyệt đối không phải vì bị ép buộc, càng không phải miễn cưỡng vì sợ bà ngoại đánh."
Nghe Nghiêm Nhất Thành nói, Hình Sở Nhan không nhịn được bật cười khanh khách, dường như ngay chính anh cũng là lần đầu tiên phát hiện ra bà ngoại vì cháu dâu tương lai có thể trở thành "đại bàng tung cánh" như thế kia.
Không lãng phí thêm thời gian nữa, nói đùa một chút rồi Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan cùng vào trong, trực tiếp đối chất ba mặt một lời với phía Tuệ Chi.
Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành vừa thấy Hình Sở Nhan liền thay đổi thái độ, bà nhanh chóng bước về phía cô và anh đang bước đến gần, vừa nắm lấy tay cô vừa lo lắng hỏi: "Con sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?"
"Con không sao." Hình Sở Nhan nhẹ giọng đáp, ánh mắt sau đó lại liếc sang chỗ Tuệ Chi, cất giọng đầy dụng ý: "Chỉ là con cảm thấy thật có lỗi, con đến trễ thế này, chắc bạn lớp trưởng đã phải vất vả lắm mới nặn ra được nước mắt trong suốt thời gian dài."
Lời nói tưởng như vô tư của Hình Sở Nhan lại chính là mồi lửa khiến cho bầu không khí náo loạn vừa lắng xuống phựt cháy lần nữa.
Mà người chột dạ nhất, dĩ nhiên chỉ có thể là Tuệ Chi.
Hiện tại đã có mặt đầy đủ, có cả Nghiêm Nhất Thành, Tuệ Chi cũng không nhịn tiếp mà đứng dậy, trực tiếp nói thẳng: "Hình Sở Nhan, cậu đừng thấy người khác hiền thì hết lần này đến lần khác ức hiếp.
Cậu luôn miệng nói tôi có ý với Nhất Thành, vậy cậu có bằng chứng không? Vả lại, kể cả khi cậu có trở thành bạn gái của Nhất Thành, cậu cũng đâu thể cấm cậu ấy kết bạn với con gái?"
Ngay khi Tuệ Chi vừa dứt lời, chưa ai kịp phản ứng, bao gồm cả Hình Sở Nhan thì Nghiêm Nhất Thành đã lên tiếng tán thành, tuy nhiên giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: "Đúng, Sở Nhan à, không có bằng chứng thì không làm được gì đâu."
Vừa nói với Hình Sở Nhan xong, Nghiêm Nhất Thành liền quay sang phía cảnh sát thụ lý vụ án, từ tốn đưa tờ giấy trong tay ra, điềm nhiên cất lời: "Đây là giấy chứng nhận thương tích của bệnh viện, hy vọng bên phía cảnh sát có thể lấy lại công bằng giúp gia đình chúng tôi."
Từ Tuệ Chi đến cha mẹ cô ta đều sững sờ há hốc, người cảnh sát gật đầu cầm lấy, giọng nói còn chắc nịch hơn cả lúc cha mẹ Tuệ Chi cho rằng con gái mình vô tội.
"Mọi người cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra thật kỹ lưỡng và trả lại công bằng cho nạn nhân.
Có điều bây giờ chúng tôi còn phải lấy lời khai nạn nhân về sự việc để bổ sung hồ sơ điều tra, xin phép ít phút."
Hình Sở Nhan theo một cảnh sát khác vào văn phòng riêng trong đồn lấy lời khai, bên ngoài chẳng mấy chốc lại chìm vào lạnh lẽo.
Nghiêm Nhất Thành đỡ bà ngoại ngồi lại xuống ghế, người cảnh sát phụ trách cũng bắt đầu hỏi về gia cảnh của Hình Sở Nhan.
Khi nghe Nghiêm Nhất Thành kể đến chuyện Hình Sở Nhan chuyển đến gia đình mình sống vì mâu thuẫn với gia đình, mẹ Tuệ Chi ngồi đối diện không nhịn được mà đâm chọt: "Con gái con lứa mới mười sáu, mười bảy tuổi đầu đã