Sau khi từ đồn cảnh sát trở về nhà, Hình Sở Nhan ăn cơm tắm rửa xong xuôi liền lên giường nghỉ ngơi.
Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành có chút không an tâm để Hình Sở Nhan ngủ một mình, sợ nhỡ nửa đêm cô phát sốt hoặc xảy ra phản ứng với vết thương nhưng không có ai bên cạnh sẽ nguy hiểm.
Nhưng bà cũng đã lớn tuổi, leo lên leo xuống cầu thang rất bất tiện.
Hơn nữa, đêm ngủ bà còn ngái, lo sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hình Sở Nhan.
Vậy nên, nhiệm vụ trông Hình Sở Nhan ngủ giao lại cho Nghiêm Nhất Thành.
Sau khi Hình Sở Nhan lên gác không lâu, Nghiêm Nhất Thành đã ra ngoài mua đồ.
Vốn định đợi anh về mới ngủ, nhưng nằm trên giường một lát cô đã ngủ thiếp đi.
Đến khi Hình Sở Nhan giật mình thức giấc, phát hiện đèn ở bàn học phía cuối giường vẫn còn sáng.
Cô vừa nghiêng đầu vô tình bắt gặp Nghiêm Nhất Thành mắc võng ở hai đầu cột nhà nằm, vị trí sát bên cửa sổ, chỉ cách giường một sải tay.
Về đêm nhiệt độ xuống thấp, Hình Sở Nhan mới bắt đầu cảm nhận được sự đau nhức tại chỗ bị đánh.
Tuy nhiên cô lại không để tâm nhiều, nhẹ nhàng bước xuống giường đến gần nơi Nghiêm Nhất Thành nằm.
Anh nằm trên võng ngược chiều với giường để dễ quan sát, lúc tâm trí đang mơ màng buồn ngủ, đột nhiên anh cảm nhận được hơi người ở khoảng cách gần.
Nghiêm Nhất Thành muốn mở mắt nhưng lại có linh tính kỳ lạ khiến anh lưỡng lự, giữa lúc anh vẫn còn đang chìm trong băn khoăn, bỗng từ phía trên phả xuống mặt anh một hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng.
Trái tim trong lồng ngực của Nghiêm Nhất Thành đập thình thịch vì hồi hộp, giây tiếp theo tấm chăn mỏng đang đắp ngang ngực anh được kéo lên gần cổ.
Hình Sở Nhan nhìn hàng mi hơi run run của Nghiêm Nhất Thành đã sớm đoán được anh đang tỉnh.
Nổi máu muốn trêu người, cô khẽ cong môi cười gian, bất ngờ ghé sát bên tai anh thì thầm: "Nhất Thành, cậu là của mình."
Biểu cảm trên mặt Nghiêm Nhất Thành lập tức có phản ứng, từng cơ mặt đồng loạt run lên như đang cố kiềm chế.
Thấy được dáng vẻ này của Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan phì cười trong im lặng, không có ý định vạch trần diễn xuất dở tệ của anh.
Vài giây lắng đọng trôi qua, Hình Sở Nhan không đùa nữa, trước khi đứng thẳng người về giường ngủ, cô lần nữa cất tiếng thỏ thẻ bên tai anh: "Cảm ơn cậu đã luôn ở bên mình, nhưng dù cậu không muốn, cậu vẫn phải ở bên mình."
Dứt lời, Hình Sở Nhan bất ngờ đặt lên má của Nghiêm Nhất Thành một nụ hôn, cơ thể anh liền giật nảy lên một cái, điệu bộ cắn răng nhắm chặt mắt khống chế bản thân đều lộ hết ra ngoài.
Hình Sở Nhan buồn cười quay về giường, khi hơi người xa dần, lúc này Nghiêm Nhất Thành mới ti hí lén đưa mắt nhìn trộm.
Dõi theo bóng lưng của cô, dưới chăn một tay anh ôm ngực, giờ đây thêm một tay tự bịt miệng để ngăn cảm xúc bùng nổ.
Buổi sáng hôm sau ở dưới nhà, bà ngoại dùng vẻ mặt hoang mang nhìn chằm chằm vào Nghiêm Nhất Thành một hồi lâu.
Anh ngồi ở bàn trong phòng khách cười ngốc suốt buổi, ánh mắt anh mơ màng, thi thoảng lại phát ra tiếng cười xấu hổ không có lý do.
“Bị khùng rồi sao?” Bà ngoại bất an lẩm bẩm, chần chừ mãi không nhịn được vẫn buộc phải lên tiếng hỏi: “Thành! Con lo cho Sở Nhan quá nên có phải tinh thần không tốt không?”
Nghiêm Nhất Thành sực tỉnh, tâm hồn đang treo trên mây cũng vội vàng trở về lại với thân xác.
Nghe bà hỏi, anh dứt khoát lắc đầu, điềm nhiên đáp: “Con bình