Ba tháng hè, cả Nghiêm Nhất Thành lẫn Hình Sở Nhan đều chuyển sang làm full-time, thời gian ở cạnh nhau giống như khi còn đi học giảm hẳn xuống.
Tuy nhiên sáng mở mắt, tối nhắm mắt đều là hình bóng của đối phương.
Đầu tháng bảy, nhân ngày chủ nhật rảnh rỗi, Hình Sở Nhan từ sáng đã cùng bà ngoại ra chợ.
Nghiêm Nhất Thành tối hôm trước làm đến hơn nửa đêm mới về tới nên không dậy sớm nổi, vì thế chỉ có bà ngoại và cháu dâu tương lai đi cùng nhau.
Bận rộn nửa buổi sáng, qua hơn chín giờ vẫn chưa thấy Nghiêm Nhất Thành thức dậy xuống nhà, Hình Sở Nhan theo lời bà ngoại lên gọi anh dậy xuống ăn uống lót dạ.
Để lên sân thượng đến phòng của Nghiêm Nhất Thành sẽ phải đi bằng cầu thang ở hiên sau nhà.
Tới nơi cửa sổ bị kéo rèm từ bên trong, Hình Sở Nhan đành dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Bên trong, Nghiêm Nhất Thành vẫn còn đang đắp chăn nằm ngủ trên giường đơn, chiếc quạt nhỏ trên bàn học gần đó vẫn luôn hoạt động hết công suất.
Trong phòng chẳng có gì ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn cao cùng một tủ quần áo, cảm giác vô cùng trống vắng lạnh lẽo, khác hẳn với sự ấm áp của căn gác anh đã nhường cô.
Hình Sở Nhan đi tới đi lui khắp phòng một lượt, sau đó mới vòng lại chỗ của Nghiêm Nhất Thành.
Nhìn dáng vẻ đang ngủ say của anh, cô bỗng cảm nhận được sự yên bình nhẹ nhàng hòa lẫn sự vững chãi nam tính.
Lúc đầu ở bên cạnh Nghiêm Nhất Thành, cảm xúc trong Hình Sở Nhan vẫn còn mông lung chưa xác định.
Hiện tại cả hai đã ở bên cạnh nhau nhiều tháng dài, cũng là thứ cảm xúc ấy của cô dành cho anh nhưng ngày càng rõ ràng.
Mặc dù Hình Sở Nhan nhận ra bản thân thích Nghiêm Nhất Thành có hơi chậm, nhưng dẫu sao cô cũng là lần đầu tiên thích một người, thật sự không có kinh nghiệm và cũng không có ý định rút kinh nghiệm cho lần sau.
Chỉ mỗi việc ngắm Nghiêm Nhất Thành ngủ cũng đủ khiến Hình Sở Nhan vui vẻ mỉm cười.
Không bỏ qua cơ hội tốt, cô tranh thủ lấy điện thoại trong túi quần chụp vài tấm lúc anh đang ngủ, miệng vô thức lẩm bẩm: “Bạn trai của mình, người này là của mình...”
Hàng chân mày của Nghiêm Nhất Thành hơi giật nhẹ một cái, bàn tay bên dưới chăn siết chặt run rẩy.
Tuy anh không làm việc gì sai, nhưng mỗi lần nhận được sự “quan tâm đặc biệt” từ Hình Sở Nhan, từ đầu óc đến trái tim lẫn tay chân anh đều tự động căng thẳng, sợ chẳng may sẽ làm ra hành động mất mặt trước người mình thích.
Tuy nhiên, sau những ngày tháng bị Hình Sở Nhan tập trung sự chú ý bất ngờ, trình độ diễn xuất tỏ ra bình tĩnh của Nghiêm Nhất Thành cũng được tăng lên đáng kể.
Chụp xong, Hình Sở Nhan ngồi xuống rìa giường để xem lại ảnh, rất nhanh cô đã phát hiện ra điểm khác biệt.
Hình Sở Nhan phóng to ảnh so sánh hai bức ảnh chụp liền kề nhau, nhận thấy biểu cảm có hơi biến đổi của Nghiêm Nhất Thành, cô khẽ cười thầm.
Hình Sở Nhan dĩ nhiên không vội vạch trần, cô ngồi nhích lên trên, ngả người về trước áp sát vào người Nghiêm Nhất Thành, nhìn anh chằm chằm quan sát.
Vài giây yên lặng trôi qua, Hình Sở Nhan vờ vu vơ nói: “Lần trước hôn trộm má không bị phát hiện, không biết là...!nếu lần này hôn môi có sao không nhỉ?”
Vừa nghe xong, cảm xúc trong Nghiêm Nhất Thành lập tức bùng nổ, giữa lúc trái tim náo loạn trong lồng ngực, miệng anh lại nhanh hơn não mà bật ra: “Không sao!”
Đến khi nhận ra bị hớ, Nghiêm Nhất Thành ngượng chín mặt, vội vàng kéo chăn phủ qua đầu, xấu hổ tới mức chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ chui.
Trêu được Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan được phen cười nấc, hóa ra một người con trai bình thường dù có cứng rắn như thế nào, khi yêu vào đều trở nên ngốc nghếch như thế kia.
Hình Sở Nhan nửa ngồi nửa ngã đầu nằm lên ngực của Nghiêm Nhất Thành, thoải mái cười nói: “Tiếc thật nhỉ, cậu không lên tiếng đã có