Nghe tiếng gọi, không chỉ Hình Sở Nhan mà ngay cả Nghiêm Nhất Thành và bà chủ tiệm đều đồng loạt xoay đầu nhìn.
Cách đó chỉ tầm năm mét, một người thanh niên mặt mũi điển trai sáng sủa, mặc sơ mi trắng đóng thùng, từ đầu đến chân đều toát lên khí chất công tử nhà giàu.
Phía bên đây chưa ai phản ứng thì người thanh niên kia đã bước nhanh đến, dừng lại ở trước mặt Hình Sở Nhan, từ biểu cảm đến giọng nói đều toát lên sự lo lắng: “Bà xã, em gặp chuyện sao không nói anh tiếng nào, đã vậy còn đổi cả số điện thoại, em có biết...”
“Im đi.” Hình Sở Nhan lạnh lùng ngắt lời, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Tôi cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng tùy tiện gọi tôi bằng những biệt danh đó.
Nếu không thể xưng hô tử tế thì đừng mở miệng ra nói chuyện với tôi.”
Người thanh niên kia lập tức bày ra bộ dạng không cam tâm, sau cùng vẫn phải sửa lại lời: “Sở Nhan, rốt cuộc có chuyện gì cậu lại bỏ nhà đi, sao lại không tìm mình giúp?”
Hình Sở Nhan còn chưa kịp đáp, cậu ta đã nắm chặt lấy hai cổ tay của cô, khẩn trương đề nghị: “Bỏ đi, bây giờ cậu theo mình về, nhà cửa học hành cứ để mình lo.”
Nghiêm Nhất Thành đứng gần sát, chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối liền trợn tròn mắt kinh ngạc.
Anh đẩy tay cậu ta ra khỏi tay cô, không nhịn được phải mở lời chen ngang: “Sở Nhan, ai vậy?”
Lần nữa, Hình Sở Nhan còn chưa mở miệng thì người thanh niên kia đã nhanh hơn giành trước: “Tôi, Vĩ Quang, thanh mai trúc mã của Sở Nhan, là người cô ấy sẽ lấy khi trưởng thành.”
“Cái gì?” Nghiêm Nhất Thành lên cao giọng, bao nhiêu sự khó chịu anh đều trưng hết ra mặt, đè thấp giọng hỏi: “Cậu nói lại xem?”
Ngay khi Nghiêm Nhất Thành vừa nhấc chân tiến về phía Vĩ Quang, Hình Sở Nhan vội chen giữa giữ anh lại, nhanh chóng xoa dịu: “Cậu ta nói nhảm thôi, cậu đừng bận tâm.”
Thấy Nghiêm Nhất Thành hùng hổ, Vĩ Quang không chút nhún nhường, ngược lại còn hất mặt thách thức: “Còn cậu là ai?”
Không đợi Nghiêm Nhất Thành trả lời, Hình Sở Nhan đã xoay đầu lại nhìn cậu ta, dứt khoát đáp: “Chồng tương lai của tôi!”
Vĩ Quang bị Hình Sở Nhan làm cho ngạc nhiên đến câm nín, tuy nhiên cô lại chẳng có tâm trạng để ý đến cậu ta mà quay sang Nghiêm Nhất Thành, nhẹ giọng đề nghị: “Cậu về nhà trước đi, mình nói với cậu ta vài câu rồi về ngay.”
Nói xong không đợi Nghiêm Nhất Thành đồng ý, Hình Sở Nhan đã xoay người, trực tiếp túm cổ tay áo sơ mi của Vĩ Quang kéo về hướng ban đầu cậu ta đến.
Bên trước tiệm, Nghiêm Nhất Thành vẫn đứng bất động dõi theo, bà chủ tiệm cũng không ngoại lệ nhướng đầu hóng hớt.
Đợi tới khi Hình Sở Nhan và Vĩ Quang đi được một đoạn xa, bà chủ mới chật lưỡi lên tiếng: “Thành, không phải bà trù ẻo, nhưng mày nhìn thằng kia trắng trẻo đẹp trai, trông có tiền thế kia thì mày không đấu nổi đâu.
Có nước đánh người cướp dâu thì may ra còn chút cơ hội.”
Sắc mặt của Nghiêm Nhất Thành thoáng chốc tối sầm, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, bao nhiêu cảm xúc phẫn nộ ồ ạt dâng trào trong lồng ngực.
Phía bên Hình Sở Nhan, lôi Vĩ Quang đi một đoạn xa, đến chỗ bóng cây vắng người cô mới buông tay.
Cậu ta tỏ ra không cam tâm, vùng vằng uất giận: “Sở Nhan!”
“Mệt không?” Hình Sở Nhan vẫn thản nhiên hỏi, lười tranh cãi dài dòng mà nói thẳng vào vấn đề: “Cậu tìm được tôi ở đây chắc cũng đã phải gặp qua Trần Khiêm trước rồi đúng không? Chẳng lẽ ông ta không nói cho cậu biết lý do tôi bỏ nhà đi?”
“Mình biết, nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì đến mối quan hệ của chúng ta?”
Nghe đến đây hàng chân mày của Hình Sở Nhan bất giác nhướng nhẹ, không nhanh không chậm thẳng thừng gạt bỏ: “Giữa tôi và cậu từ khi nào có thứ gọi là mối quan hệ của chúng ta? Vĩ Quang, tôi và cậu thân đến mức đó rồi sao? Cậu đừng quên, cha cậu và Trần Khiêm là bạn bè và đối tác làm ăn lâu năm, cậu nghĩ người tôi từng gọi là cha sẽ để yên cho cậu và gia đình cậu giúp đỡ tôi? Hơn nữa, chẳng lẽ cha cậu sẽ vì một đứa con gái vô dụng như tôi mà mất đi một đối tác quan trọng?”
Vĩ Quang bị những lý lẽ của Hình Sở Nhan làm cho nghẹn họng, không cách nào cãi lại.
Bởi những gì cô nói không sai, cả cha cô là Trần Khiêm và cha cậu ta đều là những kẻ xem trọng vật chất, chuyện xấu bọn họ từng làm để tạo ra đồng tiền bẩn được che đậy cũng không thiếu, Vĩ Quang căn bản không thể nhờ đến cha mình giúp đỡ Hình Sở Nhan.
Nếu Trần Khiêm là một kẻ trọng nam khinh nữ thì cha Vĩ Quang lại là một kẻ độc tài, gia trưởng.
Điều cha